Ru anh thức - Thơ Đặng Nguyệt Anh
30.09.2015
Mẹ ru anh ngủ ngày xưa
em ru anh thức nắng mưa cuối đời
mẹ ru yên ấm biển trời
ru anh em biết chọn lời nào đâu
Sông dài về đáy biển sâu
con chim về tổ
con tàu về ga
ru cùng trời đất bao la
hồn mê lộ
biết lối mà tìm không
Ru thuyền
say sóng
say giông
ru anh say giấc thức ròng vì em
lời ru mía tím lên men
vun về sợi rối tơ chèn
gỡ đau…
Ru cùng tháng bảy mưa ngâu
giêng hai hương bưởi
hương cau ngát nồng
ru đèn anh có thức chong
lời ru em ngọt
đi vòng mắt cay…
Thức đi qua tháng qua ngày
qua mênh mang ánh trăng gầy xa-soi
bởi ru không vẹn một lời
để anh thức suốt một đời…
người ru.
Đ.N.A
Có thể bạn quan tâm
Đóa hoa không gai và con cừu không rọ mõm – Truyện ngắn Quế HươngSinh nhật – Thơ Đinh Thị Như ThúyTín ngưỡng của cư dân Đà Nẵng thế kỷ XVIII qua nhật ký của John Barow - Đinh Thị TrangCa dao cho biển – Thơ Tú AnhHuyền thoại buổi chiều xanh – Thơ Phan Bùi Bảo ThiGió heo may – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoThơ cho bạn từ sông Hàn - Bùi Công MinhChiếc phao cứu sinh – Truyện ngắn Trần Thùy MaiNhảy và múa – Trần Nhã ThụyTính bông đùa, trào phúng trong ca dao xứ Quảng – Đinh Thị Hựu