Bóng một người – Thơ Ngân Vịnh
18.04.2017
Ông chọc gậy vào sóng biển
tốc khói
thả trời xuống vai
thời gian vỡ hạt mưa bong bóng
cỏ dại xanh
dằng dặc ngày
thức ngủ trong hơi rượu
tạc thù với suối Mơ
tình một nẻo
đời một nẻo
quăng ngược, quăng xuôi câu thơ
nụ cười hiền như lá
mà lòng cánh hạc chân trời
có thể thấy ông đằng sau phố xá
giếng cạn vang một tiếng sỏi rơi.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Có nhiều khi - Lê Huy HạnhKhát sống - Võ Thu HuệCó nhiều khi…Thơ Lê Huy HạnhTản văn Phạm Thị Ngọc ThanhSinh nhật – Thơ Đinh Thị Như ThúyXin được yên – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngTín ngưỡng Thiên Hậu của người Hoa ở Đà Nẵng - Vũ Hoài An Tín ngưỡng của cư dân Đà Nẵng thế kỷ XVIII qua nhật ký của John Barow - Đinh Thị TrangLàng bên kia sông – Trần Đức TiếnHoa rừng - Dương Thị Xuân Quý