Bóng một người – Thơ Ngân Vịnh
18.04.2017
Ông chọc gậy vào sóng biển
tốc khói
thả trời xuống vai
thời gian vỡ hạt mưa bong bóng
cỏ dại xanh
dằng dặc ngày
thức ngủ trong hơi rượu
tạc thù với suối Mơ
tình một nẻo
đời một nẻo
quăng ngược, quăng xuôi câu thơ
nụ cười hiền như lá
mà lòng cánh hạc chân trời
có thể thấy ông đằng sau phố xá
giếng cạn vang một tiếng sỏi rơi.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Món bánh xèo của mẹ - Trần Nguyên HạnhGiữ gốc rễ cội nguồn cho làng quê Đà Nẵng - Bùi Văn TiếngCô nhóc mùa đông-Truyện ngắn của Nguyễn Quốc Việt Quê nhà – Thơ Lê Anh DũngThu đam mê – Thơ Thuận TìnhDharamsala- xứ sở bình yên - Nguyễn Nhã Tiên"Con chim xanh biếc bay về" của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh chính thức ra mắt độc giảGương mặt nghệ thuật Trương Vũ Thiên AnHạ Long – Thơ Bùi Công MinhTrở về - Thơ Bùi Công Minh