Hạ cuối – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
24.08.2018
Bức thư ngày cuối cùng
Rỗng
Thời gian ghim trong mặt hồ phẳng
Không gợn sóng
Em đa mang
Lời ru không mùa
Này em
Vừa chạm ngõ giấc mơ
Cánh diều ngược gió
Va vất một hình vuông im lặng
Còn không tiếng thở dài?

Một, hai, ba, đôi chân rát bỏng
Trên mặt cát
Biển lặng
Em mất mình
Nhận ra khoảng lặng cuối cùng
Trên mắt.
Có ngày
Tiếng hát ngất ngưởng đi qua
Trống rỗng
Cuộc đời nhảy trên nốt nhạc
Màu Hạ cuối
Lắp lay
Ngọn gió lạ
Chạm vào ánh mắt
Rát
Gương mặt tháng ngày không lặp lại.
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Tổng quan về việc đặt tên đường phố ở Tourane/Đà Nẵng từ năm 1902 đến năm 1996 - Bùi Văn TiếngNếu có lúc... –Thơ Như Ngọc Giấc mơ – Truyện Ngô Phan LưuThời khắc diễn vai – Thơ Đinh Thị Như ThúyLỗi mùa – Thơ Nguyễn Hoàng SaGửi một người đàn bà xấu sốNgười lạ - Hoàng ThiTìm lại nửa mình – Thơ Đỗ HướngƯớc mơ bay lên - Lê Hồng MậnCà phê nhạc sống - Đinh Lê Vũ