Vị mặn cuối ngày – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
24.05.2017
còn chút ngày rơi xuống bàn tay
hoa cỏ may ghim đầy áo mỏng
mùa đông kéo những chiếc lá lìa cành về đất
bay bay ngọn cỏ lau bên triền sông muốt trắng
ngày sót lại gì cho đêm chuốc những cơn say vào góc tối
những chú muỗi vờn trong đêm
loáng nhoáng ánh đèn đường
người đi sương vẫn thản nhiên đứng đợi
12 giờ cho một cuộc hành trình đích đến mù khơi
những cánh buồn
nâu màu mắt đợi
người đàn bà vợ thủy thủ
cột buồn treo hai chữ đợi chờ
ngày hiến tặng cho đêm nỗi nồng nàn
bỏ quên lời thú tội
ở góc quán nghèo bên kia sông
đêm của hai người đàn bà không chồng không con chờ ngày mai tận thế
một ánh sao rơi cắt chéo vết trăng rằm…
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Tiền lì xì của các vì sao - Truyện ngắn của Mạc CanCổ tích sông Hồng-Tùy bút Nguyễn Nhã TiênĐồng Xanh - Đồng Nghệ - Đinh Thị Như ThúyGiữ gốc rễ cội nguồn cho làng quê Đà Nẵng - Bùi Văn TiếngNhớ nhà thơ Thu BồnĐêm Siem Reap – Thơ Nguyễn Văn TámThèm làm ngọn gió tự do - Thơ Phan HoàngDạo khúc – Thơ Quang TấnNhịp rơi – Thơ Nguyễn Hoàng SaNhững tuyến đường quan họ – Thơ Bùi Công Minh