Vị mặn cuối ngày – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
24.05.2017
còn chút ngày rơi xuống bàn tay
hoa cỏ may ghim đầy áo mỏng
mùa đông kéo những chiếc lá lìa cành về đất
bay bay ngọn cỏ lau bên triền sông muốt trắng
ngày sót lại gì cho đêm chuốc những cơn say vào góc tối
những chú muỗi vờn trong đêm
loáng nhoáng ánh đèn đường
người đi sương vẫn thản nhiên đứng đợi
12 giờ cho một cuộc hành trình đích đến mù khơi
những cánh buồn
nâu màu mắt đợi
người đàn bà vợ thủy thủ
cột buồn treo hai chữ đợi chờ
ngày hiến tặng cho đêm nỗi nồng nàn
bỏ quên lời thú tội
ở góc quán nghèo bên kia sông
đêm của hai người đàn bà không chồng không con chờ ngày mai tận thế
một ánh sao rơi cắt chéo vết trăng rằm…
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Mẹ - Thơ Phú ThiệnBảo tàng Chăm và ký ức tuổi thơ tôi – Bùi Văn TiếngKhí phách Trường Sa - Phạm Duy NghĩaLối về - Thơ Lê Huy HạnhLỜI NGUYỀN SA MẠC – Truyện ngắn của Hạo NguyênVề Mỹ Sơn, nhớ Kazik* - Thơ Bùi Công MinhSương khói đàn ông - Truyện ngắn Phan Cung ViệtỞ vách ngăn cuối cùng - Thơ Nguyễn Thị Anh Đào Căn nhà của tôi –Thơ Đoàn Minh ChâuTản mạn về những buổi học cuối cùng - Bùi Văn Tiếng