Trên Ngũ Hành Sơn - Thơ Ngân Vịnh
30.12.2015
Chân không vấp ngọn gió trời
đá mòn dốc nắng bỏ rơi tháng ngày
sớm sương bay, chiều sương bay
muôn xưa vắng lặng cỏ gầy rêu xanh

Thời gian mấy khắc mấy canh
mõ khua cửa động Phật khoanh chân ngồi
Tàng chơn nhũ đá bạc trời
gặp người cửa giác, quên người bến mê
Nắng hoa quanh gốc bồ đề
nẻo về Linh Ứng, nẻo về Tịch Nhiên
trăm năm là lạ cõi thiền
vết mưa lối địa, đường thiên khói mờ.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Khu vườn trên gác mái – Truyện Đinh Quỳnh Anh Thẳng đứng - Văn Công HùngCảm hứng đêm trăng – Thơ Nguyễn Văn TámLặng đứng bên cầu – Thơ của Nguyễn Văn TuấnThơ Thanh QuếKhông phải lúc này để tặng hoa cho em - Nguyễn Đức DũngMùa vẫn mùa mưa ngâu – Thơ Đinh Thị Như ThúyNghĩ trong lễ Quốc tang – Thơ Bùi Công MinhMột ngày khó quên - Truyện Phan Mai Thục NgânNơi đồng đội tôi nằm – Thơ Tiến Tuất