Tơ trời – Thơ Nguyễn Hoàng Sa
25.04.2016
Như sợi tơ lạ
màu bồ kết
thơm hương sả hương chanh
Một thời tắm gội giếng quê
lỏng mềm sợi gió
Chẻ đôi sợi tóc
giấu vào hồn một nửa
nửa kia gửi lại người ta
chỉ nghĩ thế thôi
lời riêng ngập ngừng gói màu lá muộn
lạc miền khói sương
chạm vào đâu, tan vào đâu.Về đâu ? !...
Đừng hỏi tại sao
tơ trời hay sợi tóc
đậu lên bờ môi thơm
chạm vành mắt ướt
Và em
bóng nhàu bên hiên gió
nụ cười nửa mờ nửa tỏ
Trách chi đời phôi pha…
N.H.S
Có thể bạn quan tâm
Chúng tôi làm báo văn nghệ giải phóng Trung Trung bộ - Đông San VĩGiấc mơ băng ngang – Thơ Hà Duy Phương Vai trò của sông Cổ Cò với thương cảng Đà Nẵng - Hội An trong lịch sử - Vũ Hoài AnNgày vội - Nguyễn Nho Thùy DươngChiều Phan Thiết – Thơ Cẩm LệHồi ký văn học sau 1986 nhìn từ lí thuyết tự sự học hiện đại - Nguyễn Quang HưngChùm thơ chợt tới – Thơ Thanh quếThưa thầy - Thơ Hữu ThỉnhKhông chịu lớn – Truyện ngắn Nguyễn Nhật HuyBuổi học của Thúy – Truyện Hồ Thị Hiếu Hiền