Thơ Vi Thùy Linh

17.08.2022
Hơn 20 năm trước, Vi Thùy Linh xuất hiện và trở thành hiện tượng Thơ trên văn đàn. Thơ Linh vốn dĩ luôn gây nhiều dư luận trái chiều, tuy nhiên không thể phủ nhận đó là một cây bút nữ cá tính, giàu năng lượng. Nhiều năm qua, thơ Vi Thùy Linh có vẻ khuất lấp sau những bộn bề đời sống, công việc, nhưng mới đây báo Văn nghệ nhận được một chùm thơ của chị với những gợi nhớ về một Vi Thùy Linh thuở 18 đôi mươi. Xin được trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.

Thơ Vi Thùy Linh

Bên biển Caribe

 

Phòng thiếu gió trời, nhưng những trang giấy

 trắng đầy chữ viết tay

Đang bay như những cánh buồm cần giong

ra biển xanh đẹp nhất

 

Ở đây, tôi được tập luyện kiên nhẫn

Khi ngồi câu bên mỏm đá với các ông già Cuba

Những náo động hát, nhảy, hôn khắp thành cổ

Cho tôi tiếc từng giây trinh lặng

Không chờ cá được câu, không giục giã hải

trình tháng Bảy

Tháng Sáu nung rượi sóng môi

Trong cuồng say không cần nói bằng lời

 

Nào nín thở học lặn, nào học bơi

Nắng sánh ly Daiquiri mà H. Hemingway

đang uống

Trong khu phố mấy trăm năm, Anh đưa em

vào quán La Flodirita

Chúng ta muốn: lập tức sống và yêu kiểu Cuba

Và nằm soài tay như “Ông già và biển cả”...

 

Vọng xa

Tiếng kêu loài hải âu kết đôi một đời chung thuỷ

Lúc chúng mình chiếm đêm mun bằng

thân bạch

Từng gai lưỡi thẫm say mặn, ngọt, chát, đắng, cay

Biển thẳm xanh rùng mình... một thiên đàng

 siêu thực...

 

Không phải wisky, một dòng thi chảy ngược

Khi Anh giang tay thập tự

Ghim em vào La Habana...

 

Bình minh linh

 

7 nốt nhạc biến hóa thành muôn bản nhạc

tuyệt trần

Vây quanh căn phòng tầng 7

Thang máy nhanh không kịp nửa nhịp hôn vội

Vì hai người yêu say

 

Đêm cuốn lụa cánh tay tóc ngủ giấc gầy

Ngón dọc kinh tuyến lưng, môi bậm tọa độ ngực

In bản đồ thân thể vào khuôn phu thê

Lặn vào cơn mê tươi hồng oxy

 

Cùng chiều cơn ngái ngủ của Vi

Nàng giữ chậm một cảnh mơ - hiện thực

Nắng Hạ loang bụi, ồn ở ngoài khung cửa

Dựa gối trắng ngồi đệm trắng trong phòng trắng

Em ngắm Anh bên bàn viết, sừng sững núi

xanh nguyên

Anh mặc áo tím em mua, sắc lãng mạn của oải

hương đang trổ

Từng kí tự từ tay Anh luân lưu mạch sử

Cả thành phố phút chốc thành tĩnh vật

Chỉ thấy Anh tỏa tuệ phồn sinh

Một bình minh lưu mãi khuôn hình

 

Hãy viết tiếp cho em những bình minh mới

Cây bút thành đũa chỉ huy giao hưởng cuộc đời

Anh viết - Em muốn ngắm mãi thôi

Buổi sáng tuyệt vời

Khi mắt đang yêu thay đôi môi...

 

Marathon môi

 

Nhân loại ngợi ca vẻ đẹp thân hình đồng hồ cát

Eo con kiến, chân dài thẳng tắp

Và nhất là đường cong

Không đeo đồng hồ, tránh soi gương lâu

Thời gian ngỡ tàng hình, mà lưu trên mọi vật

Thời gian soi gương cơ thể

Phòng tắm đặt chiếc cân điện tử, tiện kiểm tra

trọng lượng thường xuyên

Nàng vờ quên bước lên

It ngắm mình lâu qua gương lớn

Vì bận rộn, nàng thường tắm khuya

Trút mệt mỏi, thưởng mình khoảng tĩnh yên

Sau đêm trắng, nàng tắm sáng 12 tháng Năm

Lịch sáng nay chỉ tắm và đắm vào Chopin

Mắt tự quay một phim đen - trắng

Từng nốt nhạc hôn nhanh - chậm hạt nước

lóng lánh cơ thể nổi bật không

gian âm

 

Sâu trong gương là chân dung âm bản

Cả loài người coi tranh, ảnh nude là gợi cảm

Lại tránh, quên ngắm kỹ chính mình

Một phiên bản khác của Linh

Đang nghĩ về điệu tango xoay phòng oải hương

cuồng nhiệt

Còn nơi đây, cơ thể Linh trong tấm gương

tráng bạc

Đang cố giấu đi hình ảnh negative của tâm hồn

Không in tráng phim bằng nước ấm bốc hơi

kín phòng

Bàn tay trái xoa gương, hiện dần gương mặt ướt

Cặp chân tăm tắp đường xa thắp trắng

Bàn tay phải, đua cùng môi

Mắt giảm thị lực vì cường độ làm đêm lâu năm

Chợt trong veo vuốt mềm tóc ướt

Mái tóc mỏng pha tăng sợi trắng

Nước mặn tràn cổ thon

Thời mảnh mai, nàng cũng không nhô xương

quai xanh

Qua eo lưng là triền đồi tươi trẻ

Nàng hôn mình theo dịch chuyển chậm

của môi, qua chân dung trung thực

Sợi lông tơ đùi muốt đang mơ

Gáy tựa bồn tắm, cho trăm tia nước massage

88 phím trắng đen khỏa Chopin trên da thịt

Giọt lệ không khô lăn qua bầu ngực

Mắt khép hờ mở ngàn cảnh phim - thơ

 

Thủ ngữ

 

Này loài người, im lặng đi!

Đừng nói, cãi nhau, quát, gào, gầm, hét

Chặn cả tiếng ho, dù uống kháng sinh liều cao

cũng chưa dứt hết

Cứ nghe hiệu lệnh ngón trỏ dựng trước môi

Có riêng thủ ngữ cho người điếc, câm

Không phải khoa tay, chuyển động khẩu hình

lẫn mắt

Mà là ký hiệu quốc tế bằng ngón tay của

mọi công dân khiếm thính

Khác động tác gợi tả của kịch câm

Tôi không hiểu được ngôn ngữ này khi xem

chương trình Thời sự phát lại 22h trên VTV2

 

Góc trái màn hình: một nhà báo nữ áo đen

dùng thủ ngữ

Nhưng tôi đã ngạc nhiên khi giải Oscar năm

2022 trao giải quan trọng cho bộ phim về

một gia đình người điếc

Diễn viên nam phụ xuất sắc nhất lên sân khấu

nhận tượng vàng, nói nghẹn... bằng tay

Cần gì cứ hiển ngôn mới hiểu nhau

Ngôn ngữ siêu linh chỉ cần ý nghĩ

Ngừng ồn ã là bất khả, xin nhân loại hãy

 thầm thì hoặc giao lưu 1 ngày bằng thủ ngữ

Biết đâu, hành tinh thình lình ngừng chiến tranh?!

Lịch sử thế giới chuyển vần qua bao tỷ đôi tay

Lịch sử mỗi phận đời hằn bàn tay chứng thực

Sự sống qua tay rồi tay buông vĩnh biệt

Theo dáng nằm ốm, yêu, ngủ, chết

Cảnh phận đời lộ hết qua tay

Trong buổi chiều lặng nặng tháng Năm

Tôi gột mình bằng cô đơn, suy nghiệm

Ngón tay tứa máu vì nóng - lạnh - mỏi - mòn

Đeo găng cũng không tránh được

Thế mà còn muốn trải nghiệm

Cắt móng tay cho người yêu mãn kiếp

Thế mà còn thiết đắm

Môi lau mồ hôi quyện vị da mồi...

Đổ khuôn dáng ngồi ôm bóng tối nhập bóng tôi

Ngón trỏ hôn làn môi bỏng rát.

 

Không thể thiếu nhau

 

Những hàng cây làm nên những con đường

Một nhân chứng của lịch sử trong lịch sử

Sắc, hương cây tạo nền kỉ niệm

Chiều nay em không thể ghìm xúc động

Khi từng chiếc lá xanh đồng thanh gọi Anh!

Không thể nằm trong phòng như lá mệt,

 thương Anh

Em chạy xe một mình từng ngả quen, quận 1

Còn nguyên hơi thở Anh qua vai

Vòm me đường Nguyễn Du đang xanh khắc khoải

Linh tắm mình mỗi sớm mai ngái ngủ

Bằng ánh sáng linh khiết miên giang

Chúng ta không tính năm tháng đã qua

Không dằn vặt thời gian đã mất

Sài Gòn sống và yêu hào phóng

Cho từng ngày hiến dâng

Dãy số lùi: 7.6.5.4 của Anh cùng em

Đã khắc cuộc hẹn tương lai theo lịch đại

Bao sông chảy qua sông đời người

Sông mây sông cây sông thân sông tóc

Lòng tay thành tấm gương không tráng bạc

Soi thời gian vết chai xước dọc ngang

Xua thán khí để tất cả lắng trong

12 ngày Sài thành nhân mấy lần 12 tháng

Si tình như Linh, nhớ sao cho thỏa nhớ

Từng tiểu tiết hồi quang bản đồ mà gió thổi

từng tên phố đều hiện chân dung

đặc tả

 

Gương mặt người tôi yêu

Đồng hồ sinh học của Linh

Tính bằng cộng sinh nhịp thở

Sẵn sàng sống cho nhau dù đầy chướng ngại

Những Ái thành giục Anh đưa em chu du

hành tinh, và mau trở lại

Thành phố nắng mưa những thân cây nhức

xanh vì đợi

Ta hằng nhuộm mình diệp lục, đón bình minh...

(Văn nghệ số 32/2022)