Thơ Trương Công Tưởng
Tác giả trẻ Trương Công Tưởng ở Bình Định tâm sự: “Ngót mà cũng đã hơn mười năm tôi dan díu với thơ, vì buồn? Thơ dắt tôi đi xa hơn những gì tôi nghĩ, mở ra cho tôi nhiều không gian khác, nhiều góc nhìn khác, giúp tôi nhìn thấy mênh mông cõi người mà tôi là một bản thể nhỏ nhoi trong ấy. Tôi đã đọc, đã viết và đã yêu thương cuộc đời này bằng tất cả những gì tôi có. Với thơ, tôi còn được sống nhiều tâm trạng, nhiều vai diễn, nhiều cuộc đời khác nhau thông qua góc nhìn của mình. Thơ giúp tôi lớn lên từ trong những im lặng bởi ngôn ngữ của đời sống nhiều khi rất khó cất lời”.
Người đi về phía biển
Những bãi cát dài dọc triền sông An Lão
nắng miền Trung rát mặt gió Lào
cha cõng tôi đi…
Tôi hỏi cha, bao giờ mình tới biển, con muốn thấy chân trời!
cha chỉ cho tôi những vòm mây trắng, nước biển đã kết thành mây
Sông cứ đổ về phía biển
như nước mắt chảy xuôi
bầu trời rộng lớn thế
mênh mông không bằng lòng cha
đoàn người đi thăm thẳm về phía biển
những con đường từ đất mở ra
Tôi hăm hở với bầu trời phía trước
quên những lời của cha
Những bãi cát dọc triền sông An Lão
những người mẹ gánh muối về rừng
họ là những người gánh biển
đổ lên nguồn, biển lại về sông
Một đời cha tôi nước mắt chảy xuôi
muối thì vẫn muôn đời chát mặn
nắng miền Trung gió Lào rát mặt
Giờ một mình đi giữa sao khuya
tôi hỏi bầu trời làm sao thấy được cha
và ngước mắt nhìn lên những vòm mây trắng…
Làng
Đất vỡ ra từ đường cày
Cây lúa lớn lên từ hạt mầm lấm lem trong bùn
Hoa thơm từ đất
Ngày con cất tiếng khóc chào đời
Mùa sen nở
Ếch mơ hồ kêu sương
Những đứa trẻ lớn lên từ làng
Đều mang đôi mắt buồn thăm thẳm
Làng Năng nghèo
Cây lúa cong mình trĩu nặng
Đất làng hiền người làng hiền
Con gái lấy chồng về bên kia sông
Của hồi môn là cái nghèo
Nỗi buồn mang theo từng câu hát
Những câu hát theo người làng về phố
Đêm nằm gối tay thương những mùa trăng
Sen vẫn nở giếng nước vẫn thơm
Mối tình đầu trong trắng
Người già bảo: Không đi đâu bằng sống ở làng
Dẫu tiếng ếch có buồn xa vắng
Con thì tự thương mình bé mọn
Cuộc đời toàn những quẩn quanh
Trăm năm làng vẫn đứng bên sông
Thăng trầm cùng mưa nắng
Cỏ mòn
Cha đừng hút nhiều thuốc
Cha đừng uống nhiều rượu
Cha đừng bước đi ngõ mới mà quên lối cỏ mòn
Tim mẹ rất đau
Mẹ
Mặt mộc
Một đời không biết phấn son
Mẹ
Tóc rối
Da thô ráp và bàn tay chai sần
Là lỗi của mẹ
Không biết giữ chồng
Là lỗi của mẹ
Lỗi của những người đàn bà dành cả thanh xuân
để sống vì một người đàn ông
Là lỗi của mẹ (lời thiên hạ bảo)
Mẹ
Không quen nói những lời đường mật
Nhưng cho cha cả cuộc đời không chút tính toan
Cũng là lỗi của mẹ
Cha cứ bước đi ngõ mới
Mẹ vẫn dõi theo và đôi lần nhắc nhớ:
– Bảo cha mày đừng hút nhiều thuốc, đừng uống nhiều rượu…
Riêng mẹ vẫn cô đơn năm tháng cỏ mòn
Sông
nơi phù sa chảy qua mái tóc của làng
những đứa trẻ lớn lên da thơm mùi nắng
đàn bà cõng cả cánh đồng về nhà
trong giấc mơ đàn ông hừng hực ngực trần
quả dâu chín mọng khu vườn con gái
nơi ấy chỉ có nắng
nắng khô mái nhà bong tróc từng lớp rêu từ mùa mưa trước
tiếng cu gù mỗi sáng
người già ngồi ngoáy cơi trầu nhìn xa xăm lên ngọn tre cao nhất
con đường bụi đỏ cả thời gian
nơi ấy chỉ có mưa
năm nào cây cầu tràn lũ nối hai bờ cũng ngập đầy bùn đất
Thuận – bạn tôi, cô nữ sinh có đôi mắt trong veo đã ra đi theo dòng lũ cuốn
để lại những tờ giấy khen treo đầy tường nhà
ám ảnh chúng tôi suốt thời tuổi trẻ
sông bồi đắp phù sa
cũng bồi đắp trong lòng chúng tôi bao nỗi niềm khôn tả
như gió lạnh lùa vào lòng giữa đêm sâu
mỗi mùa lũ sông mang theo tiếng khóc
sông nói với đầu nguồn về những cơn đau
sông khơi mạch giếng trong
ai đi xa cũng nhớ ngụm nước mát mùa hè
bà tôi đèn dầu nón lá đi suốt những đêm dài
người già kể về thuở xa xưa
chúng tôi lớn lên trái tim hồn nhiên như cổ tích
nơi những mùa trăng sông đẹp như tiếng hát
ai gõ mạn thuyền dưới bầu trời đầy sao
sông lắng cả tiếng bom vào lòng ùng ục chảy
đôi bờ xanh che những người lính yên nằm
chiều nay tôi qua cầu nhớ Thuận
nhớ những vòng xe của tuổi học trò
nhớ ngọn đèn tắt bà tôi một mình dò dẫm qua sông
những bến bờ gọi tôi tha thiết
(vanvn.vn)