Thơ Lê Hải Kỳ
Đau lữ thứ
mùa em đi
từng đụn nắng lở loang
mắt thu lõm rơi thềm cúc cớm trắng
heo may chiều nhặt nắm tà dương
đêm
sông gật gù
trăng cười tàn nụ
lặng bến sương
con đò gờn gợn bóng
vẳng nghe tiếng gió cố hương gọi người
ai chở mùa sang ngang
sao em còn ngẩn ngơ đứng vắng
hạ huyền trăng rụng vào bầy bấc ngái ngủ
cỏ chướng cắt cứa thịt da
tôi đau lữ thứ…
Nước cố hương
mẹ còn nhớ không,
con sinh ra trên nước
mùa nước chạy đồng
những đứa trẻ quê mình biết bơi trước khi cất tiếng khóc
càng lớn khôn con càng thấm thía nước chật giữa mênh mông
phận phù du
trầm luân
vô định
ăn đong từng đọt sóng
người làng rời quê giữa mùa nước đói
mùa nước mắt tha phương
mẹ ơi,
chiều nay mưa
mưa xé nát mặt đường đại lộ
nghe đài báo quê mình lũ cuốn trôi người
tai con ù
tim con chết đuối
trên phố đông có kẻ lạc hồn ngóng vọng nước cố hương.
Cỏ gió
khi gặp em, tôi mới biết thương là tín ngưỡng
tôi thương em khiêm nhường tựa cỏ
loài cỏ gió líu nhíu bước chân đêm
đêm non
đêm chướng bấc
chỉ có cỏ mới nghe được tiếng thầm thì của gió
gió trổ mầm lên xanh
cỏ gió là anh, loài cỏ đi hoang
mắt úng nắng nghe điệu hò xứ sở
nhớ đôi môi buồn như liếp cỏ phủ bờ sương
tuổi muội mê
cỏ ngông nghênh khảm vào cơn gió lạ
vô tình ngã
suốt đời mải mướt đau.
Hòn sỏi mồ côi
bến chiều ngồi lại với chiếc bóng của mình
bờ đông xám trắng
người đàn bà tôi thương mải miết thùa tiếng thở dài
sang ngang
dòng sông nhặt từng cơn bấc cỗi
phì phò khói sóng
từng lọn khói héo hon
tôi như hòn sỏi mồ côi
căm căm
trôi.
Hoài cố thổ
con ve đau tình
tự xẻ thân mình ca bài thê thiết
từng thanh âm thoát xác cắn vỡ giọt sương mơ
tiếng ve khóc sũng mùa
rát hạ
hoa lá nào phải vô tri
quặn thắt khúc hát tồn sinh
bước ra từ mộ tối
những chàng ve đói sương như gương mặt đàn ông đói tình
nức nở cằn khô
nước mắt loài bị phụ
cỗi như xác ve hoài cố thổ
đợi mùa tái sinh.
(Tạp chí Non Nước số 306)