Thơ Trần Tuấn
nhói trắng
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
người vẫn đi
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
ma thuật ngón
một ngón ma thuật
một ngón đốm lửa
một ngón im lặng
một ngón kiếp trước
một ngón tàn tro
ngón tay ma thuật đốm lửa
ngón tay đốm lửa kiếp trước
ngón tay kiếp trước tàn tro
ngón tay tàn tro ma thuật
ngón tay ma thuật im lặng
kiếp trước của lửa hát về kiếp trước của tàn tro
lửa của tàn tro hát về tàn tro của lửa
phải mất bao nhiêu ngón
phải thêm bao nhiêu ngón
mới đủ một bàn tay?
Trầm tích nắng
Gốm
những người đàn bà đi giật lùi, suốt đời mải miết giật lùi từ tuổi thanh xuân. Dưới đôi tay thô ráp, hơi thở gốm tròn kiếp luân hồi. Eo gốm thon thả, thân gốm thuôn dài, đáy gốm - bàn chân Thời gian đặt trên mặt đất.
hiện dưới đôi tay chai nắng hoa văn vỏ sò, sóng nước, dấu móng tay găm đường kỷ hà vô định, dấu vết sững sờ di chỉ ngàn năm. Dấu móng tay mật ngữ của Vô cùng - bi ký kể về đời người đàn bà xứ Nắng."người trầm tư" ngồi xa xăm, bầu vú tràn trề, đôi môi dầy, cánh mũi nở, đuôi mắt kéo dài như dòng kraung praung. chiếc bình gốm đựng tro than ngày tháng trên tay, sắc lửa cháy lan đường cong cơ thể.
người đàn bà - thỏi đất không tuổi tên. Ngân rung sáng ...
Hạt lúa
padai bidiên - hạt lúa chiêm, cuộc hành trình tảo tần lam lũ chớp mắt ngàn năm. Ơi cái hạt mầm nhỏ xíu nổi nênh trong xứ nắng nôi mẫu hệ này thế nào, từ khi thần Mẹ Po Inư Nưgar ban phát xuống trần gian, rồi dạy cấy dạy cày, gieo vào mỗi đời người một linh hồn yang sri của lúa ?hạt giống gieo dầm mình trong lửa, sơ sinh trong tiếng hát trầm buồn của thầy Kadhar già kéo đàn Rabap, thầy Mưduôn vỗ trống Baranưng, thầy Kain cầm roi nhảy múa gọi mưa về ...
Lúa sắc cứa mắt nhìn người lâu ngày quên trở lại
Người xếp củi
củi chụm giàn nung đất cát thành gốm tượng, bình, gương mặt, đôi bầu vú
củi xếp giàn thiêu xác thân đưa trở về đất cát
người xếp củi một đời xếp củi xếp những khối vuông luân hồi cháy ràn dọc lối palây. Bên hàng rào gai, con đường cát, khói người già ảo chìm vào nắng.
người xếp củi gầy một cọng khô
cọng gai khô trầm buồn cất lên bài ca thật dài và mềm quấn vòng eo người đàn bà đội nước
gieo vào xứ Nắng một nỗi gì chậm chậm, tựa cát bay.
T.T
(Nguồn: Các tác phẩm đoạt giải 2001-2021, NXB Đà Nẵng, 2023)