Rừng Ô Rô – Thơ Ngân Vịnh
19.05.2016
Ở đây là rừng ô rô
tay tôi cựa giữa những cành gai nhọn
những chiếc gai đầu đen
bao lần cào tôi rách áo
bao lần làm tôi tóe máu
bao lần làm tôi bực mình suốt cả buổi chiều
nơi đây không có nhà không có làng xóm nào biển thật xa xôi
tiếng trẻ con càng xa xôi hơn biển
xung quanh công sự chúng tôi đặt súng
buổi sáng bốc lên mùi lá khô
trên lưng, trên cổ kiến bò
những con kiến đen bé tý
chúng bò lên chúng tôi
chúng bò lên thân gỗ
bò lên những chiếc gai ô rô mọc khắp cành
rừng ô rô vắng hoang
ở đây thật hiếm hoi những phút bọn áo đen không mò tới
trong cái khoảng cách ấy có khi tôi bắt gặp tiếng chim có khi tôi bắt gặp một sắc hoa rừng
có khi tôi bắt gặp một ánh chớp xanh và cơn giông bầu trời lóa sáng
N.V
Có thể bạn quan tâm
Lời nhắn gửi từ biển – Thơ Bùi Công MinhMẹ tôi - Thơ Lê Huy HạnhNói với một người anh - Thơ Thanh QuếĐÀ NẴNG - Điểm sáng trên bản đồ du lịch Đông Nam Á - Trần Trung SángThét vào không gian – Thơ Bùi Mỹ HồngMột chuyến đi Lào – Ký sự Bùi Văn TiếngTiếng khuya-Thơ Nguyễn Nhã TiênĐà Nẵng tuổi bốn mốt - Bùi Văn TiếngChiều chiều vác nhủi ra đồng - Hoàng Nhật TuyênNhững kiêng kỵ ngày Tết của cư dân xứ Quảng - Huỳnh Thạch Hà