Ru con – Thơ Nguyễn Văn Tám
02.01.2018
Đặt con nằm trên giường
Ba thấy giường cao quá
Trải chiếu nền xi măng
Con nằm chơi khỏi ngã
Trên những con đường mòn
Ba đi hoài không hết
Những cánh rừng cách biệt
Ba đâu chịu dừng chân
Những hoài bão xa gần
Giục lòng ba đến thế
Đốt cháy trái tim trẻ
Và bao chuyện lỗi lầm
Bây giờ ba bâng khuâng
Nghĩ đến con nhiều quá
Những tháng ngày xa lạ
Và bao nỗi truân chuyên
Dưới nền đá xi măng
Tha hồ con nghịch phá
Ba không sợ con ngã
Đất thấp là tận cùng!
NVT
Có thể bạn quan tâm
Chất đồng quê trong thơ Nguyễn Ngọc Hạnh - Nguyễn Thụy Kha Ngày trôi không biết nữa - Trần Trình LãmCát - Thơ Lê Anh DũngKhoảnh khắc quê nhà – Thơ Ngân VịnhKhoảng lặng – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngMùa xuân – Thơ Lê Huy HạnhĐà Nẵng tuổi bốn mốt - Bùi Văn TiếngTrái tim tôi đặt ở Hoàng Sa, Trường Sa - Trần Thị ThắngQuà của ấu thơ - Trần Nguyên HạnhNếu Thượng đế chơi trò rung chuông – Trần Nhã Thụy