Ru con – Thơ Nguyễn Văn Tám
02.01.2018
Đặt con nằm trên giường
Ba thấy giường cao quá
Trải chiếu nền xi măng
Con nằm chơi khỏi ngã
Trên những con đường mòn
Ba đi hoài không hết
Những cánh rừng cách biệt
Ba đâu chịu dừng chân
Những hoài bão xa gần
Giục lòng ba đến thế
Đốt cháy trái tim trẻ
Và bao chuyện lỗi lầm
Bây giờ ba bâng khuâng
Nghĩ đến con nhiều quá
Những tháng ngày xa lạ
Và bao nỗi truân chuyên
Dưới nền đá xi măng
Tha hồ con nghịch phá
Ba không sợ con ngã
Đất thấp là tận cùng!
NVT
Có thể bạn quan tâm
Chiếc khăn xanh trên cửa sổ - Truyện ngắn Đỗ Trung LaiKhi Tổ quốc ở nơi đầu sóng! - Huỳnh Viết TưHình tượng chó trong văn hóa Việt - Nguyễn Ngọc GiaoNỗi nhớ Sơn Trà - Nguyễn HoaNgười đến từ quá khứ - truyện ngắn của Hoàng TúBạn cũ – Thơ Nguyễn Nhã Tiên Bước chân trời đất vô thường – Thơ Ngân VịnhKhoảnh khắc quê nhà – Thơ Ngân VịnhGấu bông của mẹ - Trần Thị HuyềnÔng Trung Làng Mực – Thanh Quế