Ở biển – Thơ Thái Nam Anh
05.11.2016
Biển soi vỡ mật trời nhòe mờ
Nung cháy những nỗi niềm đã cũ
Bắt đầu lại từ một lần dang dở
Sóng soài trên bờ cát hôm qua
Biển cần bung vỡ nên biển gầm gào
Vứt trả rác rều cho đất
Không thể nhạt vì không thể khác
Không đánh lừa ai ảo giác rộng dài
Chỉ vì những biên độ đến bạc đầu của sóng
Đẹp như hoàng hôn, đẹp bằng bình minh
Nên biển hỏi
“Có ở đâu ngoài ta, không ta?”
Còn ta hỏi
“Ta vui buồn gì và khác đi bao nhiêu khi ở biển?”
T.N.A
Có thể bạn quan tâm
Ánh trăng – Thơ Nguyễn Minh HùngChùm thơ Lê Huy HạnhVai trò của sông Cổ Cò với thương cảng Đà Nẵng - Hội An trong lịch sử - Vũ Hoài AnChạm - Thi NhungNước mắt – Thơ Lê Anh DũngĐi dự Đại hội Sân khấu thế giới ở Tây Ban Nha – Bùi Văn Tiếng Làng tôi – Thơ Nguyễn Văn TámBảo tồn làng nghề nước mắm Nam Ô - Đà Nẵng - Đinh Thị TrangGió Truyện Ý NhiCon nít cũng biết buồn chứ bộ! - Mai Quốc Đạt