Ở biển – Thơ Thái Nam Anh
05.11.2016
Biển soi vỡ mật trời nhòe mờ
Nung cháy những nỗi niềm đã cũ
Bắt đầu lại từ một lần dang dở
Sóng soài trên bờ cát hôm qua
Biển cần bung vỡ nên biển gầm gào
Vứt trả rác rều cho đất
Không thể nhạt vì không thể khác
Không đánh lừa ai ảo giác rộng dài
Chỉ vì những biên độ đến bạc đầu của sóng
Đẹp như hoàng hôn, đẹp bằng bình minh
Nên biển hỏi
“Có ở đâu ngoài ta, không ta?”
Còn ta hỏi
“Ta vui buồn gì và khác đi bao nhiêu khi ở biển?”
T.N.A
Có thể bạn quan tâm
Khúc quê – Thơ Nguyễn Nhã Tiên Người tử tế - Vũ ĐãmTruyện ngắn Thạch Lam - Từ góc nhìn thi phápChiếc phao cứu sinh – Truyện ngắn Trần Thùy MaiĐâu rồi thời đĩa hát - Tản văn Phạm Thị Hải DươngMật ngôn giữa vòm xanh- Tản văn Nguyễn Nhã TiênĐà Nẵng mình tôi – Thơ Nguyễn Nhã TiênNước mắt – Thơ Lê Anh DũngNỗi nhớ trong Tây Tiến và Bên kia Sông Đuống - Nguyễn Minh HùngLời người làm chứng - Đoàn Ngọc Thành