Ở biển – Thơ Thái Nam Anh
05.11.2016
Biển soi vỡ mật trời nhòe mờ
Nung cháy những nỗi niềm đã cũ
Bắt đầu lại từ một lần dang dở
Sóng soài trên bờ cát hôm qua
Biển cần bung vỡ nên biển gầm gào
Vứt trả rác rều cho đất
Không thể nhạt vì không thể khác
Không đánh lừa ai ảo giác rộng dài
Chỉ vì những biên độ đến bạc đầu của sóng
Đẹp như hoàng hôn, đẹp bằng bình minh
Nên biển hỏi
“Có ở đâu ngoài ta, không ta?”
Còn ta hỏi
“Ta vui buồn gì và khác đi bao nhiêu khi ở biển?”
T.N.A
Có thể bạn quan tâm
Chuông reo - Truyện ngắn Trần Đức TiếnTôi vấp chân vào gió - Thơ Ngân VịnhViên gạch người Chăm – Thơ Nguyễn Văn Tám“Hội chứng” ngầm Xò Lò - Cao Duy ThảoNgọn roi và ký ức – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoCảm nhận mùa xuân - Bùi Văn TiếngPhía cuối chân mây – Thơ Nguyễn Hoàng SaNhớ mùa Giáng sinh xưa - Thơ Mai Hữu PhướcLăng Ông Tân Trà - Huỳnh Thạch HàQuán Đa – Truyện Võ Lê Thục Nhàn