Ở biển – Thơ Thái Nam Anh
05.11.2016
Biển soi vỡ mật trời nhòe mờ
Nung cháy những nỗi niềm đã cũ
Bắt đầu lại từ một lần dang dở
Sóng soài trên bờ cát hôm qua
Biển cần bung vỡ nên biển gầm gào
Vứt trả rác rều cho đất
Không thể nhạt vì không thể khác
Không đánh lừa ai ảo giác rộng dài
Chỉ vì những biên độ đến bạc đầu của sóng
Đẹp như hoàng hôn, đẹp bằng bình minh
Nên biển hỏi
“Có ở đâu ngoài ta, không ta?”
Còn ta hỏi
“Ta vui buồn gì và khác đi bao nhiêu khi ở biển?”
T.N.A
Có thể bạn quan tâm
Tiếng Gọi Đời Thường –Truyện ngắn của Knut Hamsun Trường ca: “Ngụ ngôn của người đãng trí” (trích) – Ngô KhaĐóng băng trong thành phố - Nguyễn Thị Anh ĐàoTrò chơi ngày Tết của người dân xứ Quảng - Huỳnh Thạch Hà Giai thoại hò khoan - Đinh Thị HựuCột mốc thời gian – Thơ Nguyễn Đông NhậtNhững dòng sông không bao giờ ngủ - Lương Đình KhoaNỗi nhớ Sơn Trà - Nguyễn HoaGửi người làm bảo tàng Cội Nguồn - Thơ Bùi Công MinhMùa xuân - Bùi Công Minh