Ở biển – Thơ Thái Nam Anh
05.11.2016
Biển soi vỡ mật trời nhòe mờ
Nung cháy những nỗi niềm đã cũ
Bắt đầu lại từ một lần dang dở
Sóng soài trên bờ cát hôm qua
Biển cần bung vỡ nên biển gầm gào
Vứt trả rác rều cho đất
Không thể nhạt vì không thể khác
Không đánh lừa ai ảo giác rộng dài
Chỉ vì những biên độ đến bạc đầu của sóng
Đẹp như hoàng hôn, đẹp bằng bình minh
Nên biển hỏi
“Có ở đâu ngoài ta, không ta?”
Còn ta hỏi
“Ta vui buồn gì và khác đi bao nhiêu khi ở biển?”
T.N.A
Có thể bạn quan tâm
Vắng – Thơ Bùi Công MinhRu anh thức - Thơ Đặng Nguyệt AnhMùa thu khác - Thanh QuếÁnh trăng hồ Thiên Ân -Thanh GiangSông quê ngày cũ – Thơ Nguyễn Hoàng SaGặp mưa biển ở Chu Lai – Thơ Ngân VịnhTrên máy bay viết cho cháu nội - Bùi Công MinhThưa thầy - Thơ Hữu ThỉnhKể chuyện biển Đông - Thuận TìnhDáng hạ quê xưa - Đào Quang Bắc