Nửa kia là biển - Thơ Phan Cung Việt
12.01.2015
Biết biển cả đang cơn cuồng nộ
Anh vẫn đi về biển làm gì?
Bởi con người đi tìm mãi nửa kia
Mà không biết nửa kia là biển…
Là nước mắt, là dịu dàng, tai biến
Là vầng trăng, cát trắng, dã tràng…
Biển đây rồi, ai bảo biển cuồng phong
Đón tôi lại, biển xanh xăm đến vậy!
Sóng giỡn trắng như một thời thơ dại
Cứ xao lên khi thấy tôi về…
Bờ dương kia vẫn nét vẽ say mê
Dã tràng nữa, đang hội thề với cát.
Biển không nói một lời xử phạt
Không một lời ve vuốt tôn vinh…
Bờ lạnh dài hạnh phúc trần gian
Như mỗi kiếp được trầm ngâm diễn giải…
Chẳng có gì, chẳng có gì để nói
Biển hôm qua giận một chút thôi mà.
Không thanh minh, không khỏa lấp ầm òa
Bởi vì biển chính là một nửa…
Dẫu chẳng còn gì, anh vẫn yêu biển cả
Bởi nửa kia của biển chính là anh.
P.C.V
Có thể bạn quan tâm
Uống rượu một mình - Thơ Mai Hữu PhướcGửi người làm bảo tàng Cội Nguồn - Thơ Bùi Công MinhNơi Bác ở là một ngôi nhà sàn – Thơ Bùi Công MinhEm - Truyện ngắn của Lê ĐìnhNước mắt màu xanh thẫm - Nguyễn Văn ThiệnĐêm của mẹ - Thơ Đặng ToánNghề đan thúng chai ở Đà Nẵng - Nguyễn Ngọc GiaoCon thiên nga đen lẻ bạn - Hồ Việt KhuêDân làng biển - Đào Đức TuấnMưa hồi âm - Nguyễn Thị Anh Đào