Ngọn đèn mẹ - Thơ Lê Anh Dũng
30.08.2017
Hai mươi mốt năm chong ngọn đèn dầu
Chong mắt chong đêm mẹ ngồi canh gác
Làng Hồng Phước ngọn đèn không tắt
Những căn hầm trong lòng đất rung lên
Mẹ như ngọn đèn không tuổi không tên
Thắp đỏ - an toàn, tối đen - có địch
Nơi chốn đi về đặc công, du kích...
Ấp áp bồi hổi lòng mẹ, lòng dân
Giờ ít ai dùng ngọn đèn thời chiến tranh
Gian nhỏ bảo tàng, góc nhà truyền thống
Ai khêu lên một thời vinh quang?
Ai nhen lên thời hào hùng bi tráng?
Ngọn đèn mẹ hắt lên vầng sáng
Trong miệt mài thầm lặng thời gian.
L.A.D
Có thể bạn quan tâm
Vỡ một miền quên – Thơ Nguyễn Hoàng SaCột mốc thời gian – Thơ Nguyễn Đông NhậtSự dịch chuyển của bầy Linh Thủy – Thơ Đinh Công ThủySương khói đàn ông - Truyện ngắn Phan Cung ViệtHà Nội đêm - Thơ Đinh Thị Như ThúyCái duyên - Thơ của Tạ Đình Chiến“Đạp xe khi trời gió” - Outhine BounyavongTuyến đường sắt Đà Nẵng - Hội An trong lịch sử - Vũ Hoài An Chỉ khuôn mặt đó - Thơ Đinh Thị Như ThúyKhoảnh khắc - Vỵ Tế