Ngọn đèn mẹ - Thơ Lê Anh Dũng
30.08.2017
Hai mươi mốt năm chong ngọn đèn dầu
Chong mắt chong đêm mẹ ngồi canh gác
Làng Hồng Phước ngọn đèn không tắt
Những căn hầm trong lòng đất rung lên
Mẹ như ngọn đèn không tuổi không tên
Thắp đỏ - an toàn, tối đen - có địch
Nơi chốn đi về đặc công, du kích...
Ấp áp bồi hổi lòng mẹ, lòng dân

Giờ ít ai dùng ngọn đèn thời chiến tranh
Gian nhỏ bảo tàng, góc nhà truyền thống
Ai khêu lên một thời vinh quang?
Ai nhen lên thời hào hùng bi tráng?
Ngọn đèn mẹ hắt lên vầng sáng
Trong miệt mài thầm lặng thời gian.
L.A.D
Có thể bạn quan tâm
Nghĩ về biển đảo…- Thơ Lê Huy HạnhTuồng - không chỉ là nghệ thuật sân khấu - Hồ Trung Tú Giao tiếp, ứng xử của ngư dân Đà Nẵng qua ca dao - Huỳnh Thạch HàNhững giọt nước mắt - Ngô Khắc TàiMột góc mùa thu – Thơ Ngân VịnhVẫn những chân trời – Thơ Trần Kim HoaTrường ca: “Ngụ ngôn của người đãng trí” (trích) – Ngô KhaHoa rừng - Dương Thị Xuân QuýĐối diện với sông Hàn - Uông Thái BiểuViết trong đêm khó ngủ - Thơ Tôn Nữ Ngọc Hoa