Lời cây thùy dương – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương
22.09.2017
Bây giờ chỉ một gang tay
mà vời vợi đến thế này sao anh?
về cho cơm ngọt canh lành
rằng em như khách lữ hành ghé chơi
đàn bà ơi cũng thế thôi
mỏng manh dễ khóc dễ cười rồi quên
bùa yêu tựa lá không tên
đa đoan cầm phải chút duyên của trời
như câu thơ lỡ đánh rơi
em về ướp muối nụ cười mà thương
về đi! chiều đã buông sương
em xanh chiếc lá thùy dương thẩn thờ
trót vì yêu một câu thơ
trái tim mắc cạn hai bờ nắng mưa
thơ tình bán chẳng ai mua
tặng cho nhau giữ làm bùa để yêu.
N.N.T.D
Có thể bạn quan tâm
Miếu thờ trong đời sống làng xã của người Việt - Huỳnh Thạch HàTrên thảo nguyên xa thẳm - Truyện ngắn Trần Thị Tú NgọcBên dòng sông Kiến Giang - Nguyễn Văn TámKhoảnh khắc và quá trình trong nghệ thuật – Bùi Văn TiếngCon ngựa về nhất - Truyện ngắn David Herbert Lawrence (Anh)Giữa mùa nắng vàng - Nguyễn Đức Sơn Ảo ảnh – Thơ Nguyễn Văn TámNúi – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngTổ quốc tôi ba nghìn cây số biển - Nguyễn Ngọc PhúNgười đàn bà thứ hai – Thơ Phan Thị Vĩnh Hà