Lời cây thùy dương – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương
22.09.2017
Bây giờ chỉ một gang tay
mà vời vợi đến thế này sao anh?
về cho cơm ngọt canh lành
rằng em như khách lữ hành ghé chơi
đàn bà ơi cũng thế thôi
mỏng manh dễ khóc dễ cười rồi quên
bùa yêu tựa lá không tên
đa đoan cầm phải chút duyên của trời
như câu thơ lỡ đánh rơi
em về ướp muối nụ cười mà thương
về đi! chiều đã buông sương
em xanh chiếc lá thùy dương thẩn thờ
trót vì yêu một câu thơ
trái tim mắc cạn hai bờ nắng mưa
thơ tình bán chẳng ai mua
tặng cho nhau giữ làm bùa để yêu.
N.N.T.D
Có thể bạn quan tâm
Dạo khúc – Thơ Quang TấnThơ Huỳnh Minh TâmQuảng bá tác phẩm - Vấn đề của Đại hội lần thứ IX Liên hiệp các Hội Văn học - Nghệ thuật thành phố - Bùi Văn TiếngTháng năm dài lắm - Nguyễn Văn TámMá – Thơ Thanh QuếBà mụ của búp bê – Truyện ngắn Quế HươngĐà Nẵng đầu hè – Thơ Tất HanhTrốn tìm - Truyện ngắn của Quế HươngCột mốc thời gian – Thơ Nguyễn Đông Nhật“Huyền thoại những cây cầu” - Phạm Thị Hải Dương