Khoảnh khắc - Thơ Đinh Thị Như Thúy
25.02.2016
Một mình với bóng đêm
Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở
Tôi cảm nhận
nỗi buồn là một phần không thể thiếu
của cuộc đời tôi
Một mình với bóng đêm
Tôi đọc tình yêu anh
Những câu thơ rụt rè
bủa vây tôi như lưới
đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa
Một mình với bóng đêm
Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực
Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Tuổi bốn mươi – Thơ Hoàng HoaNhững cây cầu thành phố - Trần Nhã ThụyMưa hồi âm - Nguyễn Thị Anh ĐàoBên ngoài cánh đồng – Thơ Nguyễn Nho KhiêmNgày của bé - Ngô Liên HươngEm trả cho đời sự dịu dàng thẳm sâu…-Thơ của Đào Nguyên Thảo Hạnh phúc – Thơ Tất HanhGiữa mùa nắng vàng - Nguyễn Đức SơnHòn Kẽm Đá Dừng* - Thơ Lê Anh DũngChuyện hai người bạn nghiện thuốc lá-Truyện ngắn của Lưu Trùng Dương