Khoảnh khắc - Thơ Đinh Thị Như Thúy
25.02.2016
Một mình với bóng đêm
Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở
Tôi cảm nhận
nỗi buồn là một phần không thể thiếu
của cuộc đời tôi
Một mình với bóng đêm
Tôi đọc tình yêu anh
Những câu thơ rụt rè
bủa vây tôi như lưới
đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa
Một mình với bóng đêm
Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực
Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Bóng đổ nơi chân sóng-Truyện ngắn Hoàng Việt HằngĐường về miền Trung - Hoàng Khánh DuyVề Ngũ Hành Sơn - Lê Xuân CừNon Nước chiều xưa - Thơ Phan Hoàng PhươngKý ức một dòng sông – Thơ Nguyễn Văn Tám Tín ngưỡng Thiên Hậu của người Hoa ở Đà Nẵng - Vũ Hoài An Bị bỏ quên - Đinh Lê Vũ Tìm lại – Thơ Lê Anh DũngKhông đề – Thơ Lê Huy HạnhKhu vườn trên gác mái – Truyện Đinh Quỳnh Anh