Khoảnh khắc - Thơ Đinh Thị Như Thúy
25.02.2016
Một mình với bóng đêm
Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở
Tôi cảm nhận
nỗi buồn là một phần không thể thiếu
của cuộc đời tôi
Một mình với bóng đêm
Tôi đọc tình yêu anh
Những câu thơ rụt rè
bủa vây tôi như lưới
đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa
Một mình với bóng đêm
Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực
Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Hà Nội đêm - Thơ Đinh Thị Như ThúyNhà thơ LƯU TRÙNG DƯƠNG (1930-2014)Tìm lại nửa mình – Thơ Đỗ HướngVàng ở Tourane - Đào Trọng KhánhMùi tháng Năm - Nguyễn Thị Kim NhungChớm xuân - Truyện ngắn Kim HòaTrăng bến Giằng – Thơ Nguyễn Văn TámChuyển mùa – Thơ Nguyễn Nhã TiênDư dật bất an - Tản văn Phạm Thị Hải DươngCầu đá xanh - Nguyễn Kiên