Huyền thoại buổi chiều xanh – Thơ Phan Bùi Bảo Thi
Đó là buổi chiều thành phố xanh màu xanh của lá
Những chiếc nón bài thơ vội vã đi về
Đằng kia là phương Bắc
Nơi có mùa hè goá bụa tiếng ve
...
Đó là buổi thành phố xanh màu xanh của lá
Những chấn song trên ô cửa cuộc đời rộn rã
Tôi nhặt đất dưới chân mình để xưng tụng tình yêu
Chúng ta đã đi quá nhiều lần qua góc phố ấy
Góc phố mang tên loài hoa Ngọc lan
Chúng ta đã dừng lại quá nhiều lần trên bờ cỏ của dòng sông ấy
Nơi có những đôi vợ chồng sơn ca đất
Hôn phối, để sinh nở cho đời muôn triệu cháu con
Và hằng đêm, hằng đêm...
Chúng ta vẫn ngồi bên nhau chờ đợi
Chờ đợi từ phía Đông - Bắc có một vì sao rụng
Ấy là lúc ta cắn vào môi nhau
Chúng ta nằm bên nhau thỏng đôi chân xuống biển
Biển vẫn nghìn đời sóng trắng
Lũ dã tràng vẫn miệt mài xe cát ru ta
Đó là buổi chiều thành phố xanh màu xanh của lá
Những chiếc nón bài thơ vội vã đi về
Đằng kia là phương Bắc
Nơi có mùa hè goá bụa tiếng ve
Chúng ta vẫn hồn nhiên đính lên đời nhau những nốt buồn da thịt
Những đường gân rộp phồng của biển
Cuốn linh hồn từ lá mang đi
Đó là buổi chiều thành phố mang tôi về từ một chuyến xe
Rồi bừa bãi ném tôi vào lò lửa
Thịt da tôi tan ra
Trái tim tôi máu ứa
Trong tuyệt vọng tôi mơ đôi đỉnh vú ngọc ngà
Đó là buổi chiều thành phố xanh màu xanh của lá
Những chấn song trên ô cửa cuộc đời rộn rã
Tôi nhặt đất dưới chân mình để xưng tụng tình yêu.
P.B.B.T
Rút từ tập: Đà Nẵng – Thơ 1997 - 2012