Lòng trôi Tràng An – Thơ Quốc Sinh
01.12.2016
mênh mông
thinh lặng thiên nhiên
dòng
mênh mông nước
nối liền mênh mông
đỉnh xanh dựng tiếp đỉnh xanh
thuyền
đi một chiếc mà thành
thênh thang
lòng tôi
trôi
giữa Tràng An
trong non nước đổ trăm ngàn niềm thiêng
bao nhiêu
thinh lặng thiên nhiên
xưa
bao nhiêu
khói về miền sương
nay.
Q.S
Có thể bạn quan tâm
Buổi chiều có thể - Truyện ngắn Nguyễn Đạt“Làm người tử tế, Dễ không?” – Bùi Văn TiếngTạp cảm – Thơ Ngân VịnhĐằng sau màu cỏ - Thơ Lê Văn HiếuCó lẽ…- Thơ của Lê Huy HạnhÁo vàng mùa thu – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoNhật ký của xe đạp – Truyện Nguyễn Ngân HàVẫn hót bài ca thê thảm - truyện Trần Thị TrườngNhững vần thơ rối - Thơ Hà Duy PhươngMẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh Thuận