Cõi riêng nhạc Trịnh – Thơ Võ Duy Hòa
06.09.2018
Phiêu diêu cùng chiếc ghế mây
Một cây đàn với ngất ngây tơ lòng
Dặm trường nếm trải long đong
Vờn theo mây gió ngóng mong bóng hồng
Vẳng lên tiếng vọng hư không
Từ trong cát bụi mênh mông suối đàn
Lặng trong câu hát chứa chan
Còn riêng mãi mãi miên man cõi tình.
V.D.H
Có thể bạn quan tâm
Vàng ở Tourane - Đào Trọng KhánhTổ quốc tôi ba nghìn cây số biển - Nguyễn Ngọc PhúTrở về - Nguyễn NgaBinh bộ Thượng thư Nguyễn Văn Điển - Vũ Hoài AnTừ cây bàng lá nâu –Thơ Đinh Thị Như ThúyMùa thu khác - Thanh QuếTrên Ngũ Hành Sơn - Thơ Ngân VịnhTôi - Người Đà Nẵng - Thơ Nguyễn Văn TámCây chim đêm - Truyện ngắn Tường LinhDấu hỏi ngày xưa – Thơ Nguyên Thi