Chênh vênh - Thơ TÓC NGUYỆT
27.09.2012
Em bỏ quên đồi cát
vết rong rêu phiêu bồng
em bỏ quên dòng sông
ngậm ngùi nghe gió hát
Em giấu trong hạt cát
chút mặn biển mênh mông
thương vào long đong
dã tràng khô mắt cát
Em giấu vào trùng dương
tình đan từng lớp sóng
đứng bên đời chiếc bóng
ngột ngạt ngày triều lên
Em giấu cả mùa thu
chim ho khan trong lá
ve khản lời mùa hạ
em trốn vào câu ru
Gió thổi về xa khuất
xao xác trái tim buồn
ngầm ẩn sâu xa nhất
vô tình nhen chênh vênh.
T.N
Tạp chí Non Nước số 176
Có thể bạn quan tâm
Đâu rồi thời đĩa hát - Tản văn Phạm Thị Hải DươngHải thần trong tín ngưỡng người Hoa ở Hội An - Vũ Hoài AnSau cơn mưa - Thơ Vũ Thiên KiềuThương người - Thương mình - Lê Anh DũngNhặt trăng - Vũ Ngọc GiaoThả thơ tôi vào sông Serepók – Thơ Bùi Nhị LêKhát vọng tận hiến trong tranh Duy Ninh - Nguyễn Thị Anh ĐàoNgười săn côn trùng - Truyện ngắn Tống Ngọc HânDòng sông kỷ niệm – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngXin Cảm Ơn Em-Thơ Mai Hữu Phước