Chênh vênh - Thơ TÓC NGUYỆT
27.09.2012
Em bỏ quên đồi cát
vết rong rêu phiêu bồng
em bỏ quên dòng sông
ngậm ngùi nghe gió hát
Em giấu trong hạt cát
chút mặn biển mênh mông
thương vào long đong
dã tràng khô mắt cát
Em giấu vào trùng dương
tình đan từng lớp sóng
đứng bên đời chiếc bóng
ngột ngạt ngày triều lên
Em giấu cả mùa thu
chim ho khan trong lá
ve khản lời mùa hạ
em trốn vào câu ru
Gió thổi về xa khuất
xao xác trái tim buồn
ngầm ẩn sâu xa nhất
vô tình nhen chênh vênh.
T.N
Tạp chí Non Nước số 176
Có thể bạn quan tâm
CŨNG MỘT CON NGƯỜI... Thơ Lê Đắc ThanhNơi anh và em – Thơ Cẩm LệThưa đất nghìn năm – Thơ Nguyễn Nhã TiênCảm ơn – Truyện ngắn Thanh Quế Phố Hội - Lê Huy HạnhBóng một người – Thơ Ngân VịnhTín ngưỡng thờ Bà Đại Càn của ngư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch HàNgười đàn bà đẹp đi đâu? - Mai Hữu PhướcBâng khuâng phố cổ - Thơ của Mai Hữu PhướcEm đi mà chẳng sang sông – Thơ Hồng Thiện