Bờ bãi riêng tôi – Thơ Nguyễn Nhã Tiên
11.04.2017
Mỗi ngày sông mỗi đi xa
chảy vơi một ít quê nhà của tôi
mẹ xa,
em cũng xa rồi
cỏ xanh thôi gắng đắp bồi ngày xưa
Mỗi ngày sông
mỗi lưa thưa
bến hoang vu tiếng sớm trưa gọi đò
lao xao tóc gió không ngờ
thổi lay phay tự hư vô thổi về
Cát im lặng một miền quê
bỗng dồn dập bước chân về giục vang
ven sông cải đã hoa vàng
nắng mê mải chở mùa sang tìm người
Mông lung ngồi ngó mây trời
cò bay như thả buồn rơi mắt mình
N.N.T
Có thể bạn quan tâm
Ảo ảnh – Thơ Nguyễn Văn TámNgỡ ngàng – Thơ Nguyễn Hoàng SaGhi ở cuối thế kỷ hai mươi-Truyện ngắn Vũ Ngọc CầmThắp mặt trời Xuân - Minh ĐanTrận cảm cúm và sự im lặng (không phải của bầy cừu)Phương tịnh sắc – Thơ Nguyễn Nhã TiênBên bậu cửa – Thơ Thanh QuếTưởng tượng Núi – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngHoài cảm Ngũ Hành Sơn – Thơ Anh TuấnTiếng gọi phía Hoàng Sa - Truyện ngắn Đặng Hoàng Thám