Ấm Nồng - Thơ của Đỗ Thị Thanh Bình
09.01.2012
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời.
Anh cứ là anh, thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường.
Có thể bạn quan tâm
Vết xước trên cát - Truyện ngắn Nguyễn Bá HòaChiều quê ngày mùa – Thơ Tất ThắngTháng năm tháng mười – Thơ Nguyễn Nho Thuỳ DươngTạm biệt Huế - Thơ Thu BồnCơn giông Trằm - Tản văn Lê Vũ Trường GiangKhoảnh khắc với Hoàng thành – Thơ Nguyễn Nhã TiênCặp sừng kỷ niệm - Truyện Hồng Chiến Giấc mơ-Thơ Nguyễn Ngọc HạnhDanh thần Võ Đăng Xuân - Vũ Hoài AnAnh sợ –Thơ của Đình Ân