Ấm Nồng - Thơ của Đỗ Thị Thanh Bình
09.01.2012
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời.
Anh cứ là anh, thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường.
Có thể bạn quan tâm
Vô thường – Thơ Nghi ThảoVĩnh Quyền - ngước nhìn trong vô tậnTiếng Gọi Đời Thường –Truyện ngắn của Knut Hamsun “Phố rêu” - Hồn phố cổ trong tranh họa sĩ Duy Ninh - Vũ Ngọc GiaoCẩm Lệ - Thơ Lê Anh DũngGhi ở Cà Mau – Thơ Bùi Công MinhChùm truyện ngắn của Thanh QuếTuyết - Bùi Công Minh Tổ quốc nơi đảo xa – Thơ Nguyễn Siêu PhàmĐà Nẵng tuổi bốn mốt - Bùi Văn Tiếng