Biển – Thơ Mai Linh
30.11.2017
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có trăng suông thôi
Và gói thổi
Những nếp nhăn theo sóng bồi hồi
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có núi mờ mờ thôi
Trong mắt ta chìm nghỉm vệt chân trời
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ còn ta với chú dã tràng thôi
Những cái càng bé xíu đang hươ lên quyệt một nét cuối cùng vào nước mắt biển khơi
M.L
Có thể bạn quan tâm
Gió - Truyện Ý NhiThăm trường - Thơ Lê Văn Hiểu Nguồn cảm hứng bất tận trong sáng tác văn học nghệ thuật Việt Nam - Phương MaiNgày Y Moan ra đi - Bùi Công MinhTri thức dân gian của ngư dân biển Đà Nẵng – Huỳnh Thạch HàNhà thơ Nguyễn Nho KhiêmLoay hoay hai cảnh Phố - Quê - Tản văn Phạm Thị Hải DươngNgười đàn bà thứ hai – Thơ Phan Thị Vĩnh HàVũ khúc trắng - Thơ Phan HoàngMặt trời – Thơ Lê Huy Hạnh