Tơ trời – Thơ Nguyễn Hoàng Sa
25.04.2016
Như sợi tơ lạ
màu bồ kết
thơm hương sả hương chanh
Một thời tắm gội giếng quê
lỏng mềm sợi gió
Chẻ đôi sợi tóc
giấu vào hồn một nửa
nửa kia gửi lại người ta
chỉ nghĩ thế thôi
lời riêng ngập ngừng gói màu lá muộn
lạc miền khói sương
chạm vào đâu, tan vào đâu.Về đâu ? !...
Đừng hỏi tại sao
tơ trời hay sợi tóc
đậu lên bờ môi thơm
chạm vành mắt ướt
Và em
bóng nhàu bên hiên gió
nụ cười nửa mờ nửa tỏ
Trách chi đời phôi pha…
N.H.S
Có thể bạn quan tâm
Những mảnh ký ức – Truyện Phan Thị Thảo HạnhHình tượng gà trong văn học dân gian Việt Nam - Huỳnh Thạch HàNgày rỗng – Thơ Đinh Thị Như ThúyBệnh dị ứng mặt nạ - Truyện ngắn Tiêu ĐìnhCưa đôi -Truyện ngắn Phạm Thị Thanh MaiMùa đậu phộng - Truyện ngắn Y NguyênKhoảnh khắc và quá trình trong nghệ thuật – Bùi Văn TiếngChùm thơ của Lê Khánh MaiTrong mưa xuân - Hồ Đăng Thanh NgọcMột khúc với hoàng hôn - Nguyễn Nhã Tiên