Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Khu vườn trên gác mái – Truyện Đinh Quỳnh Anh Kỷ vật – Thơ Tất HanhPhép thử - Kim SơnBan mai Thành Cổ - Thơ Thư YênThần sắc đẹp - Truyện ngắn Hồ Thủy GiangĐi dự Đại hội Sân khấu thế giới ở Tây Ban Nha – Bùi Văn Tiếng Hay là gió làm em nước mắt... - Thơ Lê Vĩnh TàiBảo tồn nghề mắm Nam Ô tại Đà Nẵng - Ngọc GiaoMùa xuân – Thơ Lê Huy HạnhTrương Đăng Dung từ đời sống qua khoa học đến nghệ thuật – Nguyễn Thanh Tuấn