Ghi ở Cà Mau – Thơ Bùi Công Minh
12.05.2018
Ngỡ đã đến mảnh đất tận cùng rồi,
vẫn chưa là chót mũi
Đất mỗi ngày lặng lẽ bồi thêm.
Tổ quốc vang lên hai tiếng thiêng liêng
Ở nơi này, Tổ quốc là sú vẹt cả tôm, là từng vốc bùn nhão
Những rễ đước tình nguyện vươn theo cắm mốc chủ quyền
Đất được gọi nôm na như tên chưa kịp đặt
Những Rạch Mũi, Gành Hào, Cái Nước, Đầm Dơi...

Những mái nhà như chòi canh loi thoi trước biển
Phía trưóc không có núi chở che
Những người sống nơi doi đất tận cùng này
trở thành những anh hùng đi mở đất.
Chiều nay về nơi đất mũi
Không nỡ ướm chân lên mảnh đất mới bồi
Đất mịn màng
đất mềm như da thịt
Áp má mình lên đất
Như hôn mặt người thương.
B.C.M
Có thể bạn quan tâm
Cái còn cái mất – Thơ Nguyễn Hoàng SaThong thả với sông Hàn - Thơ Mai Mộng TưởngĐêm nghe Dalida hát - Nguyễn Thị Ánh HuỳnhChiều đi - Thơ Ngân VịnhHai lúa và tôi, và vợ - Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu SươngChùm thơ Nguyễn Nho Khiêmtựa lưng vào núi - Thơ Hà Duy PhươngChợt riêng mình - Thơ Nguyên HoàngTuổi bốn mươi – ký Hồ Duy LệQuê nhà – Thơ Lê Anh Dũng