Giấc mơ sông - Nguyễn Minh Hùng
Kéo sợi chỉ xanh xao từ Trường Sơn
nước âm thầm gánh chịu
nhầm lẫn trên vai toan tính trên nguồn
nỗi oan đùn lên mọi đỉnh thác và
ngờ vực nổi gân tím chát
doi cá tim lìm
cạn kiệt có tiếng nói phản kháng mãnh liệt không thể xoa dịu
dẫu trận trận mưa rừng an ủi giấc
mơ sông.
Chiến thuyền chưa xóa dấu hằn sóng cũ
thương thuyền loang lổ vệt dầu loang
thảng thốt đại ngàn
ngày lưng trần rời bản
cồng chiêng gồng gánh trên vai
tự rung lên trong gió Nam
tiếng tiếng thở dài
thúng ghe nằm ngủ đòn tre giữa
điện giăng không cá quẫy
cồn cào nhớ ánh trăng chan hòa
trong lúc ánh trăng tan...
Em mùa mùa ngồi ngóng gì nơi cửa bể
thoi thóp đời cây củi mục dập dờn trôi
hồn cá hồi vất vưởng lối về ngược thác
có là cây là cá đâu mà biết sông đau
mức độ đớn đau nào.
Ai liên lụy chia phần cay đắng của sự tan rữa
ai mê man ngồi nhổ ấu thơ sớm mọc
những cọng râu buồn
ai mơ mộng câu ca treo lưng chừng vách đá
rớm máu
cánh chim yến huyết
ai phủi sạch trọng trách trên trang giấy
lưng chừng
đóng dấu giả một tuổi tên?
Nước cạn máu khô từng mạch máu
phù sa rạn nứt nếp nhăn gương mặt kiếp người
trời đã khác và chân trời cũng khác
chim trong lồng lạc giọng với liên khúc
xô bồ treo ngược góc hàng hiên.
Khi nước thực sự cất lên nỗi khát
những nhánh sông đành đoạn ngủ vùi chờ đợi những cơn mơ?...
N.H.H
(Tạp chí Non Nước)