Ngày trở gió – Thơ Ngân Vịnh
16.09.2016
Biết rằng đời luôn day dứt
câu thơ túng thiếu đi cầm
xương mỏi nhức ngày trở gió
biết rằng yêu là khổ
bao nhiêu phiền toái phát sinh
mà vẫn đi tìm sính lễ
biết rằng thế gian dối trá
thăng trầm, sấp ngửa bàn tay
ở chốn chân trời góc bể
tự tin ta vẫn thế này
biết rằng mười năm lặn lội
trăm năm có lúc đánh rơi
đông chuyển
tây tời
thay đổi
ta không hơn một con người.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Đóng băng trong thành phố - Nguyễn Thị Anh ĐàoChạm dấu chân xuân – Thơ Nguyễn Hoàng SaĐeo kính xem phim mờ - Truyện ngắn của Mai HươngChỉ còn chuyến xe chở hoa về muộn – Thơ Đinh Thị Như ThúyVầng trăng cổ tháp – Thơ Đỗ Thượng ThếAnh đã phát hiện ra em – Thơ Thanh QuếHạc phù dung - Nguyễn Thị Anh ĐàoKẹo Bông Gòn - Vũ Ngọc GiaoGiọt sương…- Thơ Lê Huy Hạnh MÊNH MANG HÒN KẼM ĐÁ DỪNG - Tùy bút Nguyễn Nhã Tiên