Ngày trở gió – Thơ Ngân Vịnh
16.09.2016
Biết rằng đời luôn day dứt
câu thơ túng thiếu đi cầm
xương mỏi nhức ngày trở gió
biết rằng yêu là khổ
bao nhiêu phiền toái phát sinh
mà vẫn đi tìm sính lễ
biết rằng thế gian dối trá
thăng trầm, sấp ngửa bàn tay
ở chốn chân trời góc bể
tự tin ta vẫn thế này
biết rằng mười năm lặn lội
trăm năm có lúc đánh rơi
đông chuyển
tây tời
thay đổi
ta không hơn một con người.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Miền gió - Truyện ngắn Nguyệt ChuBảo tàng Chăm và ký ức tuổi thơ tôi – Bùi Văn Tiếng Những âm thanh bên bờ sông lấp - Nguyễn Nhã TiênTháng Năm – Thơ Nguyễn Hoàng SaSự dịch chuyển của bầy Linh Thủy – Thơ Đinh Công ThủyĐó có phải là xứ sở của hoa thiên điểu? - Thơ Đinh Thị Như ThúySân khấu Giọng hát Việt - vòng thi "Giấu mặt" - Thơ Bùi Công MinhCon người, thời ấy – Thơ Thanh QuếTiếng khuya - Nguyễn Nhã TiênNgười đẹp xứ hữu nhân – Truyện ngắn Phan Đức Nam