Vô thường – Thơ Nghi Thảo
24.07.2017
Giữa chiều gió lạc bơ vơ
trên đồi con nắng xác xơ bời bời
ca dao xưa nặng một lời
phải duyên phải nợ thành đời của nhau
ai xui vôi bạc trắng phau
bệch vào trầu quẩn thêm cau ra dòng
đem duyên mà trải ra đồng
cỏ thơm quyện lấy ngọt nồng rì xanh
đem nợ gieo thành mong manh
nhe tựa như khói tan tành chiều sương
nợ duyên buộc lấy yêu thương
cho em về với vô thường cùng anh.
N.T
Có thể bạn quan tâm
Mèo trong mưa - Truyện ngắn Ernest Hemingway (Mỹ)Uống rượu một mình - Thơ Mai Hữu PhướcPhát triển đội ngũ văn nghệ sĩ trẻ - vấn đề tiếp nối thế hệ - Bùi Văn TiếngRừng Trà My thời chống Mỹ - Phan Thị Phi PhiNhà văn quèn & đạo diễn lừng lanh - Trần Nhã Thụy Bóng tối/máu/ ánh sáng (elegy to..) - Thơ Trần Phương KỳHải thần trong tín ngưỡng người Hoa ở Hội An - Vũ Hoài AnTính bông đùa, trào phúng trong ca dao xứ Quảng – Đinh Thị HựuNghĩ về Phan Tứ - Thơ Bùi Công MinhÔng già bán chổi - Thơ Ngô Liên Hương