Vô thường – Thơ Nghi Thảo
24.07.2017
Giữa chiều gió lạc bơ vơ
trên đồi con nắng xác xơ bời bời
ca dao xưa nặng một lời
phải duyên phải nợ thành đời của nhau
ai xui vôi bạc trắng phau
bệch vào trầu quẩn thêm cau ra dòng
đem duyên mà trải ra đồng
cỏ thơm quyện lấy ngọt nồng rì xanh
đem nợ gieo thành mong manh
nhe tựa như khói tan tành chiều sương
nợ duyên buộc lấy yêu thương
cho em về với vô thường cùng anh.
N.T
Có thể bạn quan tâm
Ngẩn ngơ Hạ Long – Thơ Nguyễn Văn TámNgười đàn bà thứ hai – Thơ Phan Thị Vĩnh HàTiếc nuối - Thơ Vạn LộcTruyện đồng thoại Võ Quảng - Triết lý hồn nhiên mà sâu xaHoa Yên Cơ – Thơ Lê Vĩnh TàiCái chức và vợ - Truyện ngắn Bích NgânNỗi buồn xanh – Thơ Nguyễn Nhã TiênQuả bàng vuông - Nguyễn Minh KhiêmTự ngẫm -Thơ của Hồ Anh TuấnVăn hóa-văn nghệ dân gian trong đời sống đô thị đương đại – Bùi Văn Tiếng