Vô danh - Đỗ Như Thuần
25.08.2013
Nhớ thương cúi đầu yên lặng
Bia đá tạc lên trời xanh
Hàng trăm linh hồn có lửa
Gặp nhau nơi cõi vĩnh hằng.
Sinh ra phải thời giặc giã
Bút nghiên tạm gác lên đường
Anh đi về miền súng nổ
Một lòng giải phóng quê hương.
Ngã xuống bụng còn đói khát
Tóc xanh nhuộm đất đồng làng
Vẫn mơ mẹ vui mùa gặt
Em thơ cắp sách đến trường.
Hồn ẩn rừng cây ngọn gió
Cháy lên ký ức chập chờn
Bao đêm mẹ ra đầu ngõ
Nước mắt nuốt lặn vào trong.
Bia mộ có tên, có tuổi
Khói hương về lại quê nhà
Thương nhất linh hồn đồng đội
Vô danh! Phiêu bạt đường xa.
Đ.N.T.
Bài viết khác cùng số
Đá vàng - Truyện ngắn Nguyễn Nhã Tiên Cây thị chi xứ - Truyện ngắn Tiêu Đình Chuyện ghi ở Trường Sa - Văn Công HùngGió từ phía cây me và mái đình – Ký Viên Phúc QuânNhững dấu ấn thú vị của mỹ thuật Việt Nam - Trần Trung SángThơ Trần SangThơ Thảo NguyênThơ Ngân VịnhHoa lục bình - Nguyễn Thành LongNhật thực - Nguyễn Đức NamVô danh - Đỗ Như ThuầnBiển quê ta - Trần PhiêuTháng Tám - Lê Huy HạnhThơ Nguyễn Thị Anh Đào Đọc “Người tình trong những ca khúc” của Trương Văn Khoa - Mai Hữu PhướcVĩnh Huế gìn giữ động tác hình thể và múa hát bộ - Trương Đình QuangMối quan hệ giữa lý luận văn học với sáng tác văn chương ở Nhật BảnBản mệnh thơ Bùi Giáng - Hồ Thế HàQuảng Nam hay cãi: Cãi mới tồn tại - Hồ Trung TúBức họa “Giao Chỉ Quốc mậu dịch độ hải đồ” - Châu Yến Loan