Thượng huyền – Thơ Hải Thanh
18.07.2016
1.Trăng in mặt nước
Nước trải mênh mang sóng bạc
Thuyền hóa thành trăng
Gió lao xao như cất lên tiếng hát...
Nhưng con thuyền kia đã không phải là trăng
Mộng du sông Ngân
Thơ của nghìn năm
“Hành tinh” của nghìn đời hóa thạch
Khi nước rút đi rồi
Thuyền trăng úp mặt
Cứ đi như không biết lối nào đi.
2. Trên mặt đất đen sì
Người đã ví vầng trăng như chiếc lá
Một chiếc lá vàng
Người đã ví vầng trăng như lưỡi liềm
Một lưỡi liềm bằng bạc
Người lại ví vầng trăng như dấu ngoặc
Điểm xuyết trong khoảng mênh mông một nét cong buồn
Nhưng tất cả những sự liên tưởng kia là câu chuyện đã bàn
Người như con thuyền úp mặt vào thời gian
Trăng trời vẫn trăng suông
Dòng đời trôi suông
Lênh đênh mặt đất...
H.T
Có thể bạn quan tâm
Tiếng chim đã tắt trong rừng – Thơ Bùi Công MinhNgười vẽ trời ở phía đằng Tây - Bùi Việt PhươngGa tình yêu – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoTín ngưỡng của cư dân Đà Nẵng thế kỷ XVIII qua nhật ký của John Barow - Đinh Thị TrangÝ đêm – Thơ Mai Hữu PhướcGửi một người đàn bà xấu sốCún cưng - Bùi Tự LựcÊm đềm sông trôi - Thơ Đàm LanBù nhìn - Nguyễn Phạm Oanh OanhCổ tích - Thơ Đinh Thị Như Thúy