Thức dậy – Thơ Nguyễn Minh Hùng
08.05.2017
Anh bước cùng bóng mình bóng cây
lầm lũi nhớ cơn mê gập ghềnh chật hẹp
nhớ không gian nhiều bụi cát
gót chân bỏng rát trên đường
Con đường dẫn đến đâu tìm gì ở đâu
phía chân trời mấy cánh thiên di lả đi trong chiều tắt
phía em gió lùa khăn rơi không buồn nhặt
phía mùa thu màu nắng chót vội vàng đi
Còn biết có trông cậy vào em khi thức dậy
dẫu em đang lặng yên hạt sương đêm ấp ủ cánh đồng
anh chạy giữa tháng - năm - con - người nôn nao cơn khát
mưa thủng thỉnh rơi sông suối nhọc lòng
Thức dậy chợt biết mình mất ngủ
giấc mơ này nối vào giấc mơ kia nối cả vào sự thật
những mỏm núi cao
những thảo nguyên cỏ mật
những mồ hôi khuya lơ ướt át bình minh
Và
khi không còn thức dậy được nữa
hãy lay dậy những ôm ấp trong anh còn biết trở mình...
N.M.H
Có thể bạn quan tâm
Trên đường Trường Sa – Thơ Ngô MinhRu anh thức - Thơ Đặng Nguyệt AnhHình tượng Bác Hồ trong thơ thế giới - TS. Nguyễn Trọng Hoàn Nỗi nhớ - Thơ của Nguyễn Văn TámSông Rùng cuối sương - Võ Thị Hạnh Thủy Về với Phú Ninh như về với người tình - Trần Nguyên HạnhBuổi sớm ở làng quê - Thơ Thanh QuếVới con tầu mắc cạn – Thơ Đinh Thị Như ThúyThong thả với sông Hàn - Thơ Mai Mộng TưởngVỡ một miền quên – Thơ Nguyễn Hoàng Sa