Thơ Nguyễn Sơn Trường

09.08.2022
Những bức tranh đóng khung/ vẫy gọi nhau về góc phố/ người họa sĩ hẹn giờ/ đôi mắt luôn mở/ nhìn vào chiều đông.

Thơ Nguyễn Sơn Trường

Chớp mắt

Rơi thật chậm vào góc phố
vấp phải ô ăn quan đứa trẻ bỏ lại năm mươi năm trước
những ô cửa sổ nhảy lò cò qua cầu thang vắt vẻo
vỗ mặt đường bịt kín khẩu trang
anh lang thang hết một mùa dịch dã

Hà Nội mộng du năm vết tường rêu
ai bỏ lại năm trăm năm trước
ngửa mặt thấy tiền nhân dần khuất
khí thiêng tỏ cùng Thê Húc
người đi bóng cả theo ngày

Mùa phổ lên ngọn cây
thanh sắc loang dần xuống phố
giữa lơ lửng màu thu
một cô gái đi hài hoa sữa
dáng kia là của thời nào

Vấp vào năm bức tường rêu
hài nhi tìm mẹ chân cầu
sương ngợp về dải trắng
sông Hồng nói cười điên loạn
anh nhấc mình lên trên tà dương.

 

Trời mưa xem tranh “người quốc họa”(1)

Những bức tranh đóng khung
vẫy gọi nhau về góc phố
người họa sĩ hẹn giờ
đôi mắt luôn mở
nhìn vào chiều đông

Màu nâu tròng trành mái cũ
trong veo thủ thỉ
lồng vào mái hiên lập lòe điếu cày nón mê
cột đèn húng hắng tiếng ho
sùm sụp dáng người đàn ông đuổi theo một dấu chân
trên phố Hàng Trống

Thật xa xôi lời bí mật
tuổi thơ rợp tiếng ve rơi từ vòm lá
tháp Rùa buông xuống một giấc ngủ
người mơ màng mang gươm báu rời đi
hồ là mưa, mưa tìm phố thầm thì

Những bức tranh đóng khung
gọi về cuối phố
phố vây nhà
nhà vây ngàn lơ đãng
mưa như là trống trải ngang qua.
--------
1. Nhà thơ Trần Dần gọi họa sĩ Bùi Xuân Phái.

(VNQĐ)