Thơ Nguyễn Hải Yến: Không thể hóa thân cuộc đời như ước nguyện
Tranh của họa sĩ Nguyễn Anh Đào
Nắng
– Loài cây ưa bóng tối có cần mặt trời không?
Những hạt nắng chạm vào sương rơi và hỏi…
Nghe tiếng gió bay sâu vào rừng núi
Trong chiếc tổ trên cây đại thụ
Chim non líu lo về ánh mặt trời
Nhắc ngày mai đã tới
Cây cối cứ sinh sôi…
Những con cá ngoài khơi
Tung tăng đón nắng mặt trời
Nghe câu chuyện về loài cây ưa bóng
Cá bỗng hỏi: – Đó là giống cây gì?
Rồi lại quẫy đuôi rẽ ngang làn sóng
Mang câu hỏi theo những cánh buồm căng
Những sải cánh chim ưng
Bay qua núi trông xuống bản làng
Đồng lúa tốt tươi, mặt trời lên là thu hoạch
Những hạt thóc vàng như màu nắng
– Trong bóng tối, sống thế nào ai biết?
Đem câu hỏi chất vào kho
Những cánh bồ công anh mang nỗi niềm đặt vào thảm cỏ
Cỏ một đời xanh nhờ nắng
Chẳng biết nói gì đâu…
Cánh diều bay lên hỏi làn mây
Hạt mưa rơi xuống chạm vào cây ưa bóng
Cây hỏi lại: – Mưa có cần mặt trời không?
Nước bốc hơi lên ngoái lại nhìn
Hạt mầm nở trong bóng tối
Nhưng không thể sống và lên cao nếu không có mặt trời
Cây không thoát khỏi bóng mình
Chôn chân vào đất…
Cây xương rồng
Xương rồng sống ở nơi khắc nghiệt
Dẫu có nở hoa cũng chẳng thể giấu mình trong chiếc lá
Toàn thân là gai nhọn xù xì
Như nhím xù lông
Những cây xương rồng trơ như bộ xương
Nỗi buồn rung lên cùng với cát
Rễ đâm sâu tìm đất
Gai như mũi kim đâm vào gió
Đâm vào thân xác
Cây xương rồng rệu rã ngắm hoàng hôn
Với nỗi buồn mỗi sớm không sương
Không có ai về làm bạn
Cho sự mạnh mẽ bị gán ghép
Những chiếc gai đâm toạc vòm trời
Cây sinh con không cần hạt đâm chồi
Mảnh thân xù xì cắm xuống
Lại mọc lên gai nhọn, lại nở hoa
Đâm lên nơi khô cằn của nắng
Thèm khát về sự khắc nghiệt của mưa!
Chuyện của hoa
Sự nổi bật của bông hồng khiến hoa giấy phát ghen
Cây leo mãi lên bụi bờ rào giậu
Ong bướm bay qua không con nào đậu
Gió cười tình hoa giấy lả lơi
Sự rực rỡ của bông hồng khiến nước mắt ai rơi
Hoa giấy ngày đêm đặt điều với cỏ
Nhát kéo cắt lìa cành
Bông hồng rụng
Hoa giấy làm tình với gió mây
Sự lạnh lùng của những chiếc gai
Thương tiếc bông hồng ngày đêm đều run rẩy
Hoa giấy thả mình ve vuốt
Trong vườn cơn gió tiếp tay
Sự vắng mặt của bông hồng làm gió cũng lung lay
Hoa giấy thế chân vào dang dở
Nắng cười nụ loài hoa không quả
Không nhụy hương, hữu sắc cũng bằng thừa…
Sự trỗi dậy của nụ hồng khiến hoa giấy đong đưa
Tìm gió gọi mưa về gây bão
Có đâu ngờ nơi bụi bờ rào giậu
Hoa giấy nát tươm
Hoa hồng vẫn nở
Trên những cành gai đâm!
Hóa thân
Nếu như có thể hóa thân
Đừng ước những gì bé nhỏ
Ai chẳng biết con rùa rụt cổ
Con ốc sên đi bằng cái lưỡi bò
Cả đời chui trong vỏ
Nếu như có thể hóa thân
Đừng làm xương rồng, thân toàn gai nhọn
Đừng làm hoa, ong bướm rập rình
Đừng ước làm cái cây, ngọn cỏ
Cả đời bị chôn chân
Nếu như có thể hóa thân
Đừng hóa thành sói, cáo
Săn mồi toàn gà con
Đừng biến thành kền kền
Cả đời ăn xác chết
Cũng đừng như rắn, rết
Để bị ngâm trong bình
Nếu như có thể hóa thân
Thì hãy ước chân của báo
Tiếng gầm của hổ
Đôi mắt của cú mèo
Đôi cánh của đại bàng
Và sống cuộc đời như sư tử…
Nhưng chẳng có phép màu
Không thể hóa thân cuộc đời như ước nguyện
Nên đừng ai nhắc chuyện “nếu như”…
Bao nhiêu tuổi thì nở hoa
Bao nhiêu tuổi thì nở hoa
Cần bao nhiêu nụ thì ra vườn hồng
Cần bao nhiêu gốc vun trồng
Bện gai thành chiếc đèn lồng níu chân
Bao nhiêu tuổi gọi là xuân
Cần bao nhiêu nắng dát vàng ban mai
Cần bao nhiêu áo mơ phai
Để nàng bước lại bông cài áo anh
Bao nhiêu tuổi gọi là xanh
Cần bao nhiêu lá trên cành, trên thân
Cần bao nhiêu nước biển dâng
Để anh lái cả mùa xuân trở về
Bao nhiêu tuổi nhắc hẹn thề
Bao nhiêu đá núi lấp đè biển khơi
Bao nhiêu sóng dập, mưa vùi
Anh mang giữ, gửi mặt trời cho em
Bao nhiêu tuổi nói mà xem
Bao nhiêu nắng cũng về đêm đợi ngày
Anh mang bão gửi ở mây
Em mang nắng tới nơi này cho ai?
Chiêc bình
Chiếc bình mới cắm hoa
Ngày mai thành bình cũ
Rượu từ men gạo ủ
Chiếc bình từ đất nung
Cũ thì không được dùng
Dù nâng niu khi mới
Mùa đông còn chưa tới
Đã thấy mùa xuân qua
Cũ, mới khi vỡ ra
Đều bơ vơ từng mảnh
Hoa từng bông rũ cánh
Nước trong bình mục thân
Trải ngàn năm bão dông
Bình cũ thành bình cổ
Để thờ khi đến độ
Không thể tìm đâu ra?
Ngày mai là hôm qua
Của ngày kia chưa tới
Những muộn phiền cũ, mới
Để thờ hay cắm hoa?
(vanvn.vn)