Rừng mặn – Thơ Nguyễn Nho Khiêm
11.12.2012
Muối
hạt ngọc của biển
dâng người.
vùng cao một thời khốc liệt
đốt cỏ tranh thay muối
biển xa cồn cào sóng
khôn nguôi!
em gái Cà Tu mười chín tuổi
nằm lại bên đồi gùi muối trắng
nay tìm lại được em
muối thấm vào lòng đất.
thăm lại vùng cao
muối tinh khiết về đầy từng bếp
miệng tôi bỗng nhạt
khi mắt rừng hoang lạnh người xưa.
NNK
Có thể bạn quan tâm
Hội An - Tôi và Em – Thơ Nguyễn Văn Tám“Chất Quảng” – dấu ấn riêng trong ngôn từ nghệ thuật của Nguyễn Văn Xuân - Trương Thanh ThủyBên bờ sinh tử - Truyện ngắn Thu LoanNgười ăn phố - Phạm Thị Hải DươngĐêm giao thừa có trăng - Truyện ngắn Ai Ta Yét LamCác cô gái Đài quan sát – Thơ Bùi Công MinhNhớ nhà thơ Thu BồnỪ thì em cứ xa - Thơ Ngân VịnhVà, trở về tĩnh lặng - Thơ Đinh Thị Như ThúyNơi anh và em – Thơ Cẩm Lệ