Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Thần nữ đi chân không - Truyện Trần Thùy MaiQuảng Nam tỉnh tạp biên 廣南省雜編 Tư liệu quý về văn hóa, lịch sử vùng đất Quảng Nam - Lê Thị HàNgụ ngôn một dòng sông – Thơ Nguyễn Nhã TiênVô thường – Truyện ngắn Lê Hồng NhuậnSông quê ngày cũ – Thơ Nguyễn Hoàng SaBiển, nắng, gió và một chàng trai – Truyện ngắn của Trần Thương ThươngChiều đi - Thơ Ngân VịnhNgược miền hoa ban - Tú AnhVai trò của sông Cổ Cò với thương cảng Đà Nẵng - Hội An trong lịch sử - Vũ Hoài AnBa và biển đảo – Truyện ngắn Hoàng Thu Ngân