Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Ngụ ngôn một dòng sông – Thơ Nguyễn Nhã TiênRong rêu phận người – Thơ Nguyễn An BìnhMùa chân xa – Thơ Đỗ HướngTiếc nuối - Thơ Vạn LộcNếu Thượng đế chơi trò rung chuông – Trần Nhã ThụyBùn non - Thơ Bùi XuânKhông thể kết thúc - Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu HuệBiển thanh xuân - Trương Điện Thắng Cà phê nhạc sống - Đinh Lê VũGọi biển-Thơ Hồ Anh Tuấn