Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Cô bé xòe diêm-Truyện ngắn của DMITRI BYKOV (Nga)Những mảnh ký ức – Truyện Phan Thị Thảo HạnhChiều - ta và bóng – Thơ Hoài BảoChiếc khăn xanh trên cửa sổ - Truyện ngắn Đỗ Trung LaiNon Nước Đà Nẵng...- Nguyễn Ngọc PhúGọi xuân – Truyện ngắn Phạm Lý LiênNẻo gió mây – Thơ Nguyễn Hoàng Sa Lỗi mùa – Thơ Nguyễn Hoàng SaTháp cổ và em – Thơ Lê Anh DũngTóc tiên - Thơ Nguyễn Thị Anh Đào