Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Bởi em đằm thắm ngọt ngào – Thơ Mai Hữu PhướcKhúc say tình cờ - Thơ Thường KhamTập thơ Ngược dòng thời gian - Tiếng nói từ trái tim về tình yêu và thân phận con người - Trần Mai HườngTiếng rừng- Thơ Bùi Công Minh Nửa kia là biển - Thơ Phan Cung Việt Đóa phù dung - Trần Trình LãmMùa thu lá đổ nước chìm – Thơ Bùi Mỹ HồngSông quê ngày cũ – Thơ Nguyễn Hoàng SaLời của bão - Thơ Nguyễn GiúpPhất thủ liệu pháp - Truyện ngắn Trần Đức Tiến