Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Lỡ chuyến đò chiều – Thơ Tú AnhNgồi với cơn mưa – Thơ Mai Hữu PhướcBên bậu cửa – Thơ Thanh QuếTao Nôi Gò Nổi – Thơ Lê Anh DũngThấy hiu hiu gió thì hay…Anh về - Bùi Văn TiếngXem đánh bạc ở Casino - Thơ Bùi Công MinhBên dòng sông Kiến Giang - Nguyễn Văn TámMùa thu lá đổ nước chìm – Thơ Bùi Mỹ HồngTình yêu – Thơ Huy Hạnhđơn giản chỉ là người bên cạnh - thơ Lê Vĩnh Tài