Phương tịnh sắc – Thơ Nguyễn Nhã Tiên
08.02.2017
Bầy ngựa trắng lẫn mù xa mây trắng
tiếng hí u buồn chao chạnh gió ven sông
mắt mỏi người ơi
chân trời tịnh sắc
có ngờ đâu mây khói cũng…tang bồng
Đêm chầm chậm bóng người qua vọng thức
hư ảo thôi, tay níu lại mà gì
chân bụi lấm, chân quặt què nhưng nhức
bao ga buồn là bấy những chia ly
Ngày biền biệt gieo mầm vào thương nhớ
một ít tóc bay chợt trắng xóa cuối trời
một ít reo vui vội thành sương vỡ
những lời nguyền đã ứa máu trên môi
Vô lẽ thế, khoảnh khoắc rồi, khoảnh khoắc
ngày mỗi ngày ta làm ngựa xổng yên cương
chạy khát vọng, chạy đui mù con mắt
những tình yêu đã bụi lấm đường trừơng
Chừ thì giũ, áo đường xa,xin giũ
mây bay bay lên đỉnh núi tang bồng
cứu rỗi ta, từng hồi chuông em gõ
những bọt bèo đã chết cuối dòng sông.
N.N.T
Có thể bạn quan tâm
Chiều hoa sen – Thơ Đức QuangBan mai Thành Cổ - Thơ Thư YênXuống tàu – Thơ Thanh QuếNgười Láng Giềng Xinh Đẹp – Truyện ngắn Rabindranath Tagore Đưa con về hội chợ quê – Thơ Lê Anh DũngChị Hai Nơi anh và em – Thơ Cẩm LệNhững kiêng kỵ ngày Tết của cư dân xứ Quảng - Huỳnh Thạch HàVề quê - Y NguyênNỗi nhớ trong Tây Tiến và Bên kia Sông Đuống - Nguyễn Minh Hùng