Ở vách ngăn cuối cùng - Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
28.09.2015
Mỗi buổi sáng em lặng yên với hỗn tạp thanh âm
Môi anh giọt đều hơi thở
Góc phố không màu
Có đôi bàn chân về - đi rất khẽ
Chỏng chơ tiếng cười
ngược dốc ngựa hoang
Thành phố có anh
Con dốc đổ dài ngọn gió
Rêu mốc thời gian
Bạc thếch tiếng cười
Em ở trong thành phố vắng anh
Ngồi vào góc nào cũng thấy mình mắc nợ
Xoa nhẹ đôi bàn tay
Tháng ngày trôi rỗng mục
Tha thẩn mây bay
Chiếc khăn choàng mùa đông không ấm
Ở vách ngăn cuối cùng em đã gặp anh
Trái tim đổ màu huyết dụ
Lá bàng khóc tiễn mùa lặng yên mặt đất
Ở vách ngăn cuối cùng
Anh đã chạm tim em
Thành phố mùa đông những ngọn gió
cõng nhau về chốn cũ
Ở tận cùng vách ngăn
Em mơ chạm ngày hạnh phúc
Giữa bốn bức tường bóng hắt lặng yên đau.
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Sau trước thời gian – Thơ Ngân VịnhHà Nội, buổi chiều yên - Thơ Bùi Công MinhNhà văn Trần Trung SángTruyện đồng thoại Võ Quảng - Triết lý hồn nhiên mà sâu xaMười năm – Thơ Đinh Thị Như Thúy Nghề đóng ghe thuyền truyền thống ở Đà Nẵng - Đinh Thị TrangNgày và đêm – Thơ Bùi Công MinhDấu hỏi ngày xưa – Thơ Nguyên ThiCô bé xòe diêm-Truyện ngắn của DMITRI BYKOV (Nga)Với sông Bồ - Thơ Nguyễn Nhã tiên