Nhí Đen và chuyện không thể tin - Nguyễn Trí
Nhí. Đen nhẻm nên thiên hạ gọi Nhí Đen. Cũng thiên hạ với cái đa sự lắm lời:
- Bà mẹ nó, cha trắng, mẹ như bông bưởi, bà cô cũng không đen vậy mà nó như dân Khơ-me.
Rồi cũng chính thiên hạ:
- Nó phơi nắng hồi còn nhỏ, không đen mới lạ à.
Tội nghiệp Nhí lắm. Nó rớt vô một cái gia đình bị quỷ ám. Cha nó tệ một cái hết biết luôn, đàn ông đàn ang gì mà sáng xỉn chiều say, giao việc kiếm tiền cho vợ. Mà phải chi già cả thì còn có thể cho qua, đằng nầy trẻ trung phơi phới. Mới sáng, Đỏ - cha Nhí – làm hai xị với tô bánh canh. Tiền bạc đã có má Nhí lo. Phê phê là về nhà văng tục chửi thề, vợ mà mè nheo là cho ăn cù loi, chị ruột nhằn nhò thì:
- Dẹp mẹ bà đi, nhà của tui, xét cần tui cho bà biến à.
Gặp trúng chồng như vậy, quả tình nếu không vì Nhí bà má tội nghiệp bỏ từ khuya. Cũng đã đôi lần má ẳm Nhí định làm một cuộc tháo chạy, kẹt cái bà chị chồng canh cháu hơn cú canh nhà bịnh. Chả là Nhí trong tay cô từ lúc lọt lòng. Cô không chồng vì vô duyên và xấu ình nên lấy Nhí làm vui sống. Lúc đầu má cũng mừng vì có người chăm con để mình đi kiếm cái ăn, cả cái nhậu cho chồng. Đàn bà con gái lam lũ trên cạn dưới sâu, trưa về vắt sữa nóng rồi mới cho con bú, tối đến lại bên con bên chồng nó vất lắm. Đến lúc quá chán thằng xỉn say, muốn ẳm con ra đi thì cũng mệt với cô:
- Mày muốn đi đâu đó kệ mày, con Nhí để đó tao.
Sở dĩ bà cô nói vậy là do má Nhí đi phụ hồ có quen một anh thợ xây. Anh thấy má mắt đăm chiêu xa vắng. Đàn bà con gái dù mặt không xinh có mắt nầy dễ làm đàn ông động lòng lắm, huống chi má Nhí đẹp luôn nói chi xinh. Vậy nên anh thợ hỏi han, rằng sao buồn dzậy em? Rồi anh mua nước mời mắt buồn uống, trưa lại dọn cơm ăn chung. Má Nhí bị ngọt ngào làm rúng động, tóc tai môi má tươi trở lại. Và không qua được mắt bà cô già xấu vô duyên.
Một hôm kia má biến mất. Nhí cũng không khóc vì từ khi bỏ bú Nhí ngủ với cô. Cô dẫn cháu đi làng trên xóm dưới mỉa mai, trách móc về một cô em dâu táng tận lương tâm nỡ theo tình bỏ con thơ dại. Nhưng thiên hạ biết lắm cái hộ nầy nên nói rằng:
- Vậy là bà phải cám ơn. Thằng thợ hồ mà chịu để má con Nhí dẫn con theo là bà hết có cái hú hí để vui lúc về già đâu bà nội ơi. Với lại ở với chồng như em bà thì thà chết cho xong.
Vậy là bốn tuổi Nhí mất mẹ. Mất luôn, vì từ đó má không về thăm Nhí dù chỉ một lần. Sau đó ông cha nghiện rượu cũng mất. Rượu và sự lạm dụng đến thái quá khiến cha Nhí bị mất trí. Anh ta đi dọc theo lộ lượm rác bỏ vô bao, cứ vậy ngày nầy qua tháng nọ. Cho đến một hôm chả ai thấy tăm dạng ba hồn đâu nữa. Thiên hạ luận rằng có lẽ chết vì trúng gió hay xe tô chết đâu đó rồi. Với Nhí điều đó chả có chi lớn, cha là chi Nhí có biết hay cảm nhận được đâu? Lâu lâu nhớ về mẹ, có hỏi cô má sao không về, cái miệng Nhí nhỏ nhỏ xinh xinh, hỏi han nghe thương lắm, vậy là cô ôm cháu vào lòng thương thôi thì khỏi nói.
Bao nhiêu yêu thương và tiền cô lo cho cháu tất. Cô cặm cụi làm thuê, Nhí ở nhà vui cùng chúng bạn, hết lê la nghịch bẩn rồi dang nắng phơi mưa nên đen thùi. Nhí Đen dữ dằn lắm, có lẽ cái con lăn quăn của cha khi đặt vào bụng mẹ bị xỉn rượu chăng? Hay cái trứng của mẹ có mầm phản kháng? Dám cả hai lắm à. Vậy nên lũ bạn cùng trang lứa, đứa nào cà chớn là bị Nhí cho rơi nước mắt. May mà bà cô cũng mồm loa mép giải, bênh cháu chằm chằm mên mấy mụ mắng vốn phải chắp tay chào thua.
Chuyện đi học của Nhí cũng nhiêu khê. Cha mẹ gì đâu mà đẻ ra chẳng chịu làm khai sanh cho con. Cô lên xã xin làm khai sanh cho cháu bị tay hộ tịch đòi phạt nầy nọ, năn nỉ không chuyển được với cái luật lệ chi đó mà tay hộ tịch trình bày, cáu lên:
- Chú mà không cấp khai sanh cho cháu tui, nó dốt là chú phải chịu à.
- Chị phải nột phạt vì trễ hạn, đó là luật.
- Nhưng chú thấy đó. Tui không tiền chú hiểu không?
- Tui hiểu bà rồi ai hiểu cho tui?
Đến đây thì bà cô tru tréo lên. Ông Chủ tịch đang làm việc ở phòng bên nghe ồn vội ra nghe ngóng, sau đó ông chỉ đạo cho tay hộ tịch cho qua cái vụ việc nầy. Phải uyển chuyển và tùy đối tượng, ông bảo vậy. Bà cô thắng lợi dẫn cháu lên trường, đi đâu bà cũng nói tụi nó chớ mà làm khó được tui. Nhí cũng vậy, ở trường bầy bạn học kể cả con trai cũng đừng ai hiếp được Nhí. Đúng là không cha, không cả mẹ, thêm một bà cô mà ông bà đã đe thành câu con hư tại mẹ cháu hư tại bà…
Mười hai tuổi Nhí nghỉ học, được cái lớp năm. Bà cô khóc hết nước mắt mà Nhí vẫn không chịu học nữa. Thứ nhất là lớn ầm và cao nghệu mà vẫn ngồi với mấy nhóc Nhí khó chịu lắm, thứ hai là có chuyện với nhỏ Linh bạn cùng lớp, ngồi chung bàn. Cô giáo xếp cho Nhí ngồi bàn cuối, nhưng nghịch quá, đầu têu cho mọi phá phách nên cô chuyển lên cạnh nhỏ Linh. Linh con nhà tương đối, đi học có cha đưa đi mẹ đón về. Cha lại là hội trưởng hội phụ huynh. Nhí học kém, lại quậy phá nên Linh không ưa. Cái thái độ khinh khỉnh (Nhí bảo vậy) làm Nhí chướng con mắt. Hôm đó kiểm tra bài tập toán Linh đứng dậy mách cô:
- Thưa cô bạn Nhí cóp py bài em.
Cô giáo lại chuyển Nhí xuống bàn cuối. Ra về Nhí chận Linh lại và xáng cho con bé hai bạt tai. Con bé lu loa lên, đúng lúc cha nó đến rước. Ông hội trưởng nóng mũi kiểu no mất ngon, sau khi bạt lại cho đã nư ông lôi Nhí vào văn phòng nhà trường yêu cầu giải quyết. Tất nhiên lỗi thuộc về Nhí. Cô giáo buộc phải xin lỗi bạn. Nhưng Nhí không xin, nó hỏi tại sao?
- Tại vì em đánh bạn. Em có lỗi. – Cô giáo chủ nhiệm nói.
Nhí lí sự:
- Vậy ổng đánh em, ổng có lỗi không?
Cả văn phòng chưa kịp trả lời câu hỏi thì Nhí đã ôm cặp bỏ về sau khi thòng một câu:
- Ổng còn chửi em là đồ mồ côi, là mất dạy…
***
Mười hai, mười ba rồi mười bốn Nhí theo cô kiếm tiền. Cô phụ hồ trong mấy công trình. Nhí đi theo và ăn cắp phế liệu. Ba cái sắt vụn, đầu thừa đuôi thẹo sau khi gia công giúp Nhí với cái nhanh nhẹn kèm láu lỉnh cũng xủng xoẻng tiền, thậm chí còn nhiều hơn bà cô đầu tắt mặt tối. Nhí làm ra bao nhiêu tự giữ lấy, bà cô cũng mừng vì không phải lo cho một con nhỏ bắt đầu dậy thì với lắm điều cần thiết. Nhí tụ tập cùng chúng bạn. Cũng lũ bạn mà hoàn cảnh có đứa còn bi hơn Nhí. Như nhỏ Thảo, cha mẹ chia tay, cha lấy vợ mẹ có chồng. Sau khi chia của Thảo ở với mẹ, mẹ gửi Thảo vô chùa. Hỏi,Thảo nói:
- Ông dượng ghét tao.
- Sao mày không ở với ba?
- Bà má ghẻ ghét tao luôn.
Nhỏ Như cũng y khuông như Thảo. Được cái, hai nhỏ nhận trợ cấp từ hai nơi nên tiền bạc muốn xài chi có nấy. Thảo, Như có cả ai pắc ai phôn, ba cái nghe nói, quay phim chụp ảnh là đồ bỏ… Tuy ở chùa nhưng Như, Thảo khoái xoài với mắm ruốc lắm, cả thịt chó cũng không từ. Nhí thì cái gì cũng thông. Nó còn hơn bạn khoản bập phà thuốc lá và đôi khi có uống vài li rượu đế.
Trời đất ơi. Có vụ đó à?
Có chi đâu mà đất trời hay thiên địa. Thời nào chả vậy, khi mà con người ta bị đẩy vô thế vô bến vô bờ, sống kiểu hoang dã thì chỉ có thuồng luồng chứ làm chi có giao long. Bạn của Nhí cả gái lẫn trai tuy nhí nhố bé hạt tiêu nhưng tâm hồn khô cháy lắm. Lũ trai uống rượu nói ê Nhí làm hớp mậy, dân chơi mà sợ mưa rơi à? Vậy là Nhí làm một hớp, nhận điếu thuốc Nhí cũng kéo một hơi. Riết rồi quen. Nhìn Nhí cầm điếu thuốc sành điệu như thứ thiệt bà cô hoảng hồn, nhưng khi bà biết thì quá muộn. Nếu biết sớm hơn thì làm gì được nhau nào? Cấm được không? Thôi thì kệ.
Mười sáu tuổi Nhí làm môt chuyện lớn đến chấn động một cõi ta bà. Hôm đó có tí men trong người, đang trong hẻm đi ra thì tình cờ gặp nhỏ Linh đang đạp xe đi học về. Mới lên lớp mười Linh rất xinh trong áo dài trắng. Nhìn Linh, Nhí nhớ đến chuyện cũ, nó chận đầu xe Linh lại rồi gằn giọng:
- Xuống xe tao biểu mày.
Nhỏ Linh cũng không vừa, thời nầy chả ai vừa hết:
- Thả xe ra, cà chớn hả? Đồ bụi đời, vô học.
Điên lên Nhí nhào vô. Thôi thì đàn bà con gái đánh nhau, ai cũng toe xơ mướp và tóc tai rũ rượi, nắm đầu nhau mà không rũ mới lạ à. Thiên hạ được một dịp coi đã rồi nhảy vô can. Mạnh hơn, lớn hơn nên Nhí có phần thắng, Còn Linh áo dài bị xé toạc hai tà, Cô phải túm hai bên nách mà chạy về nhà, Ngay lập tức ông cha cô có mặt. May mà Nhí đã bị di lí về xã còn không không biết chuyện chi xẩy ra. Lần nầy bà cô không còn nước mắt nữa mà rơi. Cha Linh tuyên bố xã mà không đưa Nhí đi giáo dưỡng là ông kiện lên tận huyện. Thứ như Nhí là cần phải loại ra cộng đồng xã hội.
Nhưng mà chuyện đánh nhau là đôi bên cùng có lỗi. Nhí được thả về và phải chịu bồi thường cơm thuốc, thêm cái tài sản nhỏ Linh bị mất gồm một dây chuyền hai chỉ và cái áo dài. Giận dữ vì không xử đúng như ý mình, ông cha đến tận nhà văng tục:
- Tao không cho qua chuyện nầy đâu, mày không đi giáo dưỡng tao không làm người.
Nhí mất dạy hết phép:
- Tao thách mày đó thằng già. Mày từng nói tao là mồ côi mất dạy, con mày bảo tao là vô học. Tao đi giáo dưỡng về xin hứa sẽ cho con Linh một ca acid vô mặt. Mày tin đi tao nói là tao làm. Mày có phải là người không khi buộc tao đền hai chỉ vàng? Đồ tham lam.
Bà cô nghe cháu nói mà táng đởm.
Con cha Linh cũng kinh tâm. Ông rút về và không nhắc đến vụ vàng vọt hay áo dài nữa.
Có lẽ ông ta nghĩ tránh voi chả xấu mặt nào.
***
Nhưng rồi Nhí cũng không thoát lưới pháp luật. Sau vụ xung đột Nhí có vẻ bất cần bạt mạng hơn, bà cô đành chịu thua con bé. Nhí cũng lớn rồi, tuy đen nhưng xinh lắm. Bạn trai bám theo cũng kha khá, loại nhà giàu đua đòi cũng có luôn, nhưng cái thứ ruộng rẫy mới lên đời ăn chơi cũng hẻo lắm. Lâu lâu thằng nào vô mánh dăm ba trăm làm thùng bia là xem như bảnh, bằng không chúng cũng lấy ba xị đế làm chủ cuộc chơi. Nhí thì bia hay rượu cũng xong. Nhìn cô nheo mắt đưa cay, miệng phì phèo thuốc lá cứ như mấy cô đóng vai bán bông trong phim vỉa hè vậy.
Rất nhiều khi Nhí không ngủ nhà. Phê phê là cô đi kiếm nhà nghỉ, về bà cô mè nheo nhức óc lắm. Đêm bẩy mươi nghìn có nệm ngủ êm lưng hơn. Lại có nhà tắm lịch sự không như cái phi nước hôi phèn ở nhà. Tất nhiên là cô ngủ một mình. Nhí chỉ hơi bùi bụi tí thôi, cô đâu đã xả láng sáng về sớm như thiên hạ vẫn nghĩ. Thật vậy, thiên hạ ai chả cho rằng con nhỏ đó tiêu rồi, lại chửi rằng đồ ngu như bò, chơi bời hoang phế với lũ trời ơi chết ráng chịu. Ai nói kệ họ Nhí biết mình.
Ai mà có ngờ chuyện lớn như động đất xẩy ra. Đêm ấy Nhí về nhà nghỉ, ba thằng bạn nhậu cũng nổi ưng đi kiếm trọ qua đêm, vậy là chúng về nơi Nhí thường trọ thuê phòng. Hai phòng hẳn hoi, trai gái đâu ra đó rõ nét. Xứ ruộng lên đời nhà trọ ế ẩm lắm, có khách vô là như bắt được vàng, ba thằng vai u vô một phòng, trước khi ngủ chúng ghé phòng Nhí đấu láo cho vui. Nhân tiện còn chai rượu cả bọn bày ra uống hết ngủ cho ngon. Nhí cũng uống và than ôi, cô say.
Tỉnh dậy Nhí thấy mình đà tiêu tùng vì ba thằng bạn. Trong cơn giận dữ đến điên cuồng, Nhí lấy lưỡi dao Thái, ngọn dao nầy cả bọn dùng để gọt xoài đưa cay. Nhí vung tay cho mỗi thằng một nhát vào bụng. Đang ngủ ba thằng ôn dịch tỉnh dậy ôm bụng la như giặc dậy làm chấn động một vùng. Chủ nhà trọ cùng gác dan ùa đến… mẹ cha ơi cả ba thằng cùng lúc và máu vương vãi khắp nơi. Nhí trong tay đang là lưỡi dao và mắt rực ánh căm thù. Nhìn qua ai cũng biết chuyện chi vì cô đang trong trang phục của bà Ê va. Ta bà bốn phương nghe la cũng chạy đến xem sao, trong đó có cả bà cô của Nhí và tay hội trưởng hội phụ huynh. Ông ta có vẻ hả hê với sự kiện, nhưng khi thấy Nhí quắc mắt nhìn mình liền lơ đi hướng khác.
Mười tháng sau tòa tuyên án Nhí hai mươi bốn tháng tù, còn ba thằng ôn dịch mỗi thằng tám cuốn lịch vì tội hiếp dâm trẻ vị thành niên.
Nhí thụ án ở X.
***
Tội nghiệp bà cô lắm. Nhìn đi, bà vừa đi vừa khóc tay lủ khủ đồ thăm nuôi. Hồi còn tạm giam ở Huyện cứ tháng hai lần những cơm áo gạo tiền cho cháu. Sau khi kêu án Nhí đi X. Từ nhà đến X cả mấy trăm cây số đường, đâu có dễ mà thăm. Vậy mà đến nơi, khi làm thủ tục cán bộ trả lời làm bà rụng thiếu điều hết cả hàm răng:
- Thím về đi. Phạm nhân nầy vi phạm kỉ luật trại nên không cho thăm nuôi.
Cô vừa khóc vừa hỏi sao vậy chú ơi. Rồi than rằng tôi xa xôi lắm, lại nghèo nên nó ra trại nhưng ba tháng mới có mà đi thăm. Chú làm ơn giúp dùm tui cắn cỏ cắn rơm vái chú. Cán bộ lắc đầu ra cái vẻ có cắn vàng cũng xin thua. Phán rằng thím về đi lần tới rồi thăm.
Nửa tháng sau cô cháu được gặp. Cô hỏi:
- Chớ con làm cái gì mà bị kỉ luật?
Nhí kể rằng, cô đi lao động được một trại viên nam cho điếu thuốc. Cô hút thì bị một đồng đội nữ phát hiện. Nhí nói:
- Con quỷ cái nó báo cáo để tâng công. Con bị phạt viết kiểm điểm. Điên lên, đang bữa ăn con cho nó một trận nên bị kỉ luật.
- Ủa – cô ngạc nhiên - cấm mà lấy đâu ra thuốc mà hút mà cho?
- Càng cấm càng có cô ơi.
Cô lại thút tha thút thít rằng tu tâm dưỡng tánh mà làm lại cuộc đời con ơi. Con vậy cô đau khổ lắm. Cha mày bỏ xác đâu đó vậy mà sướng hơn cô. Nhí ra vẻ người lớn vỗ vai cô vỗ về rằng cứ yên tâm, đừng thăm nuôi chi cho mệt, để tiền đó mà lo cho bản thân, còn con hả? Đời có cái gì hay ho đâu mà làm lại với không làm lại hả cô? Nhí nói như một kẻ từng trải lắm rồi vậy. Gì nữa mà không từng, mới mười sáu tuổi cô đã bị bạn bè phục thuốc mê vào rượu làm hoang phế đời con gái. Cô còn cái chi mà làm lại? Mà có ai cho Nhí làm lại không? Nhí đã hỏi cô của mình như vậy?
Cô nghèo, chữ nghĩa đâu có mà trả lời câu hỏi cháu đưa ra. Cô chỉ biết khóc, khóc xong lại về để tiếp tục hành trình kiếm tiền thăm nuôi cháu yêu quý và khốn nạn. Lần thứ hai cô gặp một thằng trẻ cũng thăm nuôi Nhí Đen. Thằng nầy mập ú nu:
- Con chào cô, con tên Minh, bạn của Nhí.
Bà cô thực sự ngơ ngác:
- Bạn hả? Bạn làm sao?
Nhí ra gặp mặt, cô ồ lên:
- Ủa… ông cũng thăm tui hả Minh Heo?
Sau đó bà cô mới biết Minh Heo cũng vừa mới xong án. Nó quen với Nhí ở trạm xá trại. Minh ta con nhà giàu, ăn chơi, phá của hết phép luôn. Minh hít ma túy xong lên xe rồ hết ga gây tai nạn. Minh bị kêu hết bảy năm sau khi gia đình bỏ ra cả trăm triệu bạc đền bù thiệt hại. Minh Heo ở tù gia đình mừng lắm, cho nó nếm khổ ải để thấm đời, chứ ở nhà phá quá chịu hết xiết. Tù của Minh là tù cha, gia đình thăm nuôi tháng một lần, không cha thì là gì?
Tình cờ gặp ở trạm xá, chả hiểu sao Minh Heo thích Nhí.
Nhờ có tí uy vì lâu năm trong trại nên Minh la cà qua bên nữ khi đi lao động. Chỉ có Minh Heo thôi đó nghe chớ anh trai khác thì đừng hòng. Mỗi lần vậy Minh cứ rề rề bên Nhí cà rỡn:
- Ra trại mình lấy nhau nghe Nhí.
- Cám ơn… Lấy xì ke như ông để chết hả?
- Bỏ lâu rồi cưng ơi.
- Ở đây thì bỏ chứ về đời thì bỏ hít qua chính luôn đó cu.
- Em mà yêu anh thì cái gì anh cũng bỏ.
Bè bạn nói với Nhí:
- Ê , Nhí. Minh heo mê mày dữ à.
- Thằng heo mặt ngu thấy bà.
Nói vậy chứ Nhí cũng thấy thinh thích. Tưởng về Minh Heo có em ngoài đời sạch sẽ thơm tho xin gá nghĩa, ai ngờ lại đi thăm gái hư.
- Ráng lên – Minh nói – anh chờ em về.
- Thôi – chờ làm chi anh. Em đáng gì.
- Bậy nà. Em là ngôi sao của anh đó nghe.
Tù tội mà yêu nhau nghe cũng mùi chớ hả?
Chưa hết đâu nghe. Lần kế tiếp thăm Nhí, Minh dẫn theo cả bà má và cô chị. Cả hai than với Nhí rằng Minh vậy vậy và vậy vậy. Đại khái là chúa của hư hao:
- Nó thích con – Bà má nói – Từ ngày về đến giờ nó hiền lắm con. Nó nói với thím là muốn lấy con làm vợ. Xưa giờ nó không coi gái ra gì hết, nó yêu con. Con mà lấy nó chắc gia đình thím hết khổ con ơi….
Ngó vậy mà Nhí bảnh thiệt đó nghe.
Cô về và ngay lập tức thành vợ của Minh Heo. Chả cưới hỏi gì sất.
***
Gia đình Minh Heo giàu có và con cái đình huỳnh lắm. Được hai con trai thì hư cả hai. Trường, anh trai Minh ngủm củ tỏi vì tham gia đua xe. Minh cũng y khuông, nêu không dính án e Minh cũng chung xuồng xuống cửu tuyền lâu rồi. Bà má và hai cô chị ngày đêm khấn nguyện cùng trời cao và hằng ha sa số phật cho thằng con còn lại thoát kiếp nạn ma túy. Thấy nó yêu và chừng như đã biết thế nào là lễ độ sau bảy năm tù tội. Gia đình cũng mừng mừng. Nghĩa là mừng có chừng, không trọn vẹn lắm. Vì rằng cái con ma tên Túy nầy ghê rợn vô song, nó quay lại rủ rê không mấy lăm hồi. Vậy nên họ o bế Nhí, biết rằng chính tình yêu với Nhí là động lực cho Minh sống và thấy đời đẹp.
Tuy con hư nhưng gia đình chồng Nhí loại danh gia chứ không là thứ xổi thì lên đời sau đền bù giải tỏa. Họ giàu nòi nên bè bạn toàn đàn ông áo bỏ vô thùng, đàn bà áo dài tha thướt và miệng nói ra toàn lời đạo đức thiệt. Cái việc Nhí phì phèo thuốc lá làm họ hơi buồn, phải chi cô không hút thì hay quá, nhưng biết làm sao? Chị hai của Minh Heo dân có chữ hẳn hoi, đọc sách thôi thì khỏi chê, cô phân tích cho em dâu biết về tác hại của thuốc lá, nó sẽ làm cho hậu duệ của Nhí đủ thứ tật bệnh về tim mạch. Chị hai nhỏ nhẹ khuyên lơn:
- Bỏ đi cưng, chị mua Bimin cho em ngậm. Hút nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu.
Kẹt cái, thuốc chứ đâu phải vợ hay chồng mà nói bỏ là bỏ. Nhí vừa ngậm Bimin vừa phì phèo, cả gia đình đành phải bó tay chấm o rờ gờ. Kệ đi, miễn sao nó yêu và lái thằng hư hỏng vô đường thẳng là được rồi. May cha cho cả nhà là chả hiểu làm sao Minh Heo lại sợ Nhí một phép. Cô mà bất định tâm trừng mắt một phát là Minh ta riu ríu như mèo bị cắt tai. Lũ bạn một thời hư hao, từng cùng Minh chết trong sa đọa đến nhà là gặp ngay bà la sát Nhí Đen:
- Đi đâu? – Nhí hỏi chồng – Đi thì đi luôn đừng về nữa à, tao cũng về cô tao ở.
Vậy là mấy thằng sa đọa rút êm. Chúng không hiểu sao Minh ta lại sợ vợ dường ấy, chúng tuy dân chơi nhưng đâu hiểu được bấy lăm cuộc đời. Cũng chưa từng gặp những kẻ có uy, chưa từng bắt gặp những đôi mắt chỉ nhìn thôi đã khiến người khác phục tùng. Với Minh Heo thì đôi mắt Nhí là mệnh lệnh. Trong cái mênh mang và sâu thẳm của tình yêu, Minh đích thị là gã nô lệ.
- Kệ tao – Minh nói khi bè bạn trêu – Vợ tao tao sợ chứ mày là tao thoi vô mặt à.
Cả gia đình mừng ơi là mừng. Vậy là tình yêu đã cứu vãn tất cả. Minh Heo ôm vô lăng xe hai tấn rưởi đi bỏ hàng tạp hóa cho mẹ, Nhí theo chồng thu tiền. Bà má và hai cô chị mua cho Nhí một a-ti-là để lâu lâu về nhà cho bà cô vài đồng lẻ xài chơi mà an hưởng tuổi già. Bà má cũng cho cậu con chiếc trăm hai lăm cc. Kẹt cái muốn đi đâu chồng phải xin phép vợ.
Và Nhí lớn bụng.
Cả gia đình danh gia mừng ơi là mừng. Riêng Minh Heo thì điếng cả người. Mẹ ơi cứ tưởng ma túy đã làm nó tuyệt đường con cái. Ai ngờ sau hai năm vợ chồng, ái ân tưởng chỉ em và anh ngờ đâu lại ra cái hậu duệ. Ố là la thật trên cả tuyệt vời.
Cả gia đình xúm vô khấn nguyện cùng trời cao cho họ xin một thằng cu. Nếu có cu họ sẽ tạ kiểng chùa kề nhà một xe bốn bánh mười hai chỗ. Chớ sao? Nhà giàu có không cháu trai thì của nả để cho ai? Chả phải nhờ ơn trên phù hộ mà con trai của họ gặp Nhí đấy sao? Vậy nếu cầu được ước thấy thêm lần nữa thì cái xe có nghĩa địa chi? Được dăm tháng chồng dẫn vợ đi siêu âm màu ở ba cái bệnh viện tư nhân, giấy báo là thai nữ. Hơi buồn tí, nhưng bà má chồng vẫn tạ chùa một cỗ xe. Nhí hỏi chồng:
- Buồn không Heo?
Thông cảm cho Nhí, dân tù tội xưng hô nó có hơi bụi tí, giận lên cô còn mày tao với chồng nữa kìa. Nghe vợ gọi mình vậy Minh cũng chả tự ái chi:
- Gái trai gì không vậy, mắc chi buồn.
- Heo thích con trai lắm mà. Lần sau tui không đi siêu âm nữa đâu. Biết trước chả ai vui… ông buồn mà, đúng không? Nhìn mặt ông tui biết liền.
- Thì có… nhưng không phải vụ gái hay trai.
- Chớ buồn cái gì?
- Phải chi mà…
- Mà sao?
- Em bỏ được thuốc lá thì hay quá
Nhí phì phèo điếu con mèo:
- Ông bỏ thử tui coi, ông bỏ được là tui bỏ liền.
- Anh sẽ bỏ cho em coi.
- Sẽ là chừng nào?
- Hút hết gói nầy là bỏ à.
Nhưng nói thì dễ còn bắt tay vô vụ bỏ thuốc thì khó lắm ai ơi. Nếu bỏ được thì ba cái công ty sản xuất thuốc lá đóng cửa hết rồi. Thử hỏi một thói quen ăn sâu vào đời sống hơn cả cơm ăn và nước uống làm sao bỏ? Thôi, kệ bà đi, tới đâu thì tới. Nhí cũng biết là thuốc lá có hại lắm cho con cô, nhưng không thể dứt ra được. Mẹ và chị chồng đành phải mua ba cái thuốc có tẩm hương bạc hà cho cô thỏa cơn ghiền. Khổ cái, kẻ từng hút thuốc lào khi ở tù như Nhí ba cái thuốc bạc hà nhẹ hìu nào có nghĩa chi. Cô hết điếu nầy đến điếu khác thấy mà kinh.
Cô ngăm ngăm đau bụng là gia đình tốc hành đưa đi bệnh viện huyện. Thằng chồng bỏ việc chạy theo má và chị trông coi. Chớ sao, đàn bà đi biển phải có cái vai của đàn ông mà bá chớ. Nhìn con vợ vắn dài nước mắt than đau, mặt chồng cũng nhăn như cái giẻ rách… Hú hồn… rồi cũng mẹ trong con vuông.
Nằm ôm con trên giường Nhí nở nụ cười.
Lạ là nghe mùi thuốc lá cô không chịu nổi. Kì không?
Thiên hạ bảo rằng có chi đâu kì. Chuyện của đàn bà có cả triệu triệu điều bí ẩn khoa học không giải thích được đâu. Có người trong kì thai nghén thèm ăn đất, họ ăn đất sét như người ta bánh in. Có người thèm nhai thuốc lá… đẻ xong là họ hết thèm, con Nhí cũng một giuộc vậy. Có người cãi rằng, đó là nghén, đằng nầy con Nhí hút thuốc ghiền. Ghiền khác quý ông quý bà ơi. Khác đâu không biết chỉ rõ ràng và chắc như đinh đóng cột là sau sanh con Nhí ta không hút thuốc.
Gia đình chồng Nhí thở một hơi dài nhẹ nhõm. Chỉ tội nghiệp cho Minh Heo, mỗi khi muốn vào ôm con hun hít cho đã thèm, nhân tiện hun vợ một cái là phải đánh răng súc miệng bằng lít-tơ-rin, vậy mà vẫn bị mắng vô mặt, đe rằng không bỏ thuốc là miễn hun luôn à.
Bị đe, bị mắng vậy mà con bé Thủy Tiên được hai tuổi thì mẹ nó lại tắt đèn đỏ.
Yêu mà, cái chết còn vượt qua nói chi mùi hôi của thuốc lá.
***
Cả nhà lại một phen mừng ơi là mừng. Họ lại đồ lề lên chùa cầu ơn trên giáng cho thằng cu. Họ phân trần với ba quân rằng không phải là trọng nam khinh nữ chi, nhưng mà nếp tẻ phải đủ thì mới gọi là hài hòa. Dân nghèo nơi cư ngụ được hưởng ân huệ từ đây. Họ làm phước thôi thì khỏi chê cái vụ vật chất, chỉ năm tháng mang cái bụng đi lên đi xuống Nhí cũng đến mệt khi bà má và cô chị chồng tổ chức phát chẩn những hai lần, mỗi lần cả tấn gạo chưa kể ba cái linh tinh. Riêng Nhí, cô dứt khoát miễn cái vụ siêu âm hay khám thai định kì. Gia đình nói cỡ nào cô cũng không là không. Đã nói Nhí khét tiếng lì mà. Thôi thì tất cả ráng chờ cái ngày nở nhụy khai hoa. Lúc ấy buồn hay vui cũng không muộn. Bà má o bế con dâu đủ mọi thứ ngon và lạ trên đời. Đúng vào thời điểm nầy ai lạ mà tình cờ gặp Nhí chắc chả hiểu vì sao cô bị gọi Nhí Đen.
Ở tháng thứ sáu, bụng Nhím đã vun cao lắm rồi. Cô có vẻ mệt hơn lần đầu. Đêm ấy, cả nhà bị giật dậy bởi giọng hốt hoảng của Minh Heo. Tất cả bu quanh cô con dâu. Trời ạ, chả hiểu ra làm sao, cái gì mà Nhí bị băng huyết. Máu trong người cô tuôn xối xả làm mọi người tối mặt. Con bé Thủy Tiên thấy mẹ vậy liền òa lên khóc, cả nhà sực tỉnh và ngay lập tức họ gọi taxi tốc hành đi viện.
Ngay lập tức người ta đưa Nhí vào cấp cứu ở phòng đặc biệt. Chả hiểu ra làm sao mà dân trong xóm lại biết sự cố mà lục tục kéo đến làm cả khoảng sân trước cổng bệnh viện tụ lại cả chục mạng. Mười hết sáu là dân nghèo từng đưa tay nhận hàng từ thiện nên nghe có biến là bỏ cả ngủ chạy lên chia tí chút buồn phiền. Họ bàn ra tán vào chủ yếu trấn an đừng có lo chi, xưa nay kẻ thi ân bố đức không khi nào bị ông trời cho ăn hồi mã thương đâu mà lo. Riêng Minh Heo chắp hai trước ngực vừa đi vừa lâm thâm trong miệng cứ như bị mắc đường dưới. Nhìn cái bóng nó đổ dài dưới ánh đèn điện, thấy mà tội nghiệp quá chừng. Và may quá bà bác sĩ xuất hiện sau cả tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu. Khỏi cần hỏi vì người thân có mặt ngay tức khắc:
- Vợ con em có sao không bác sĩ?
- Con nào?
- …
- Gia đình sao bất cẩn quá vậy? Nè… vợ anh không có thai mà là bướu. Tại sao thấy lớn bụng mà không đi khám sức khỏe định kì? Bây giờ tình hình rất nghiêm trọng, phải đưa lên tuyến trên cấp cứu?
Là sao? Tất cả đều ngơ ngác. Sao lại có bướu biếc dính vô đây, mà lành hay ác tính? Cha mẹ ơi thật là chí nguy à. Bác sĩ lại phải giải thích rằng, lành hay ác chưa kết luận được, tuyến trên sẽ trả lời cụ thể vấn đề nầy. Còn đây là một khối u trong dạ con sản phụ, nếu khám định kì và phát hiện từ sớm thì không có sự cố như hôm nay…. Nhưng cả nhà yên tâm có lẽ là không sao.
Bà bác sĩ cho chuyển lên tuyến tỉnh, nhưng Minh Heo xin lên hẳn phố lớn, dù sao bệnh viện cấp thành phố cũng đủ tiện nghi cho chuyện đối phó với bất trắc. Tiền có hơi nhiều một tí, nhưng mà giờ phút nầy tiền bạc có nghĩa lí chi.
Nhí ra xe trên chiếc băng ca. Dưới ánh điện mặt cô xanh xao và vàng vọt. Tay phải cô được chuyền một đơn vị máu, tay trái là một chai nước biển. Mắt cô khép hờ trông tàn tạ và héo úa. Mình Heo ràn rụa nước mắt. Mấy người đến chia hoạn nạn cũng giọt giọt châu sa.
Tôi đến bệnh viện thăm một người bạn và tình cờ gặp ca cấp cứu nầy. Thấy tụ tập đông và bàn tán liền ghé lại nghe chơi.
Và cũng cầu xin cho cô ấy qua.
Không lý bắt cô ấy đi sao thưa các đấng tối cao?
N.T
Nguồn: vanvn.net