Những cánh diều – Thơ Nguyễn Văn Tám
26.05.2018
Những chiếc diều bằng giấy
Trẻ con thả lên trời
Đứt dây diều nằm lại
Giữa vòm cây chơi vơi
Tôi đứng nhìn diều giấy
Trắng phau giữa vòm xanh
Nhìn diều mà thương lạ
Một nỗi buồn mông mênh…
- Thiếu gió, diều nằm lại?
- Đứt dây, rơi nửa chừng?
Trẻ con giờ đâu mất
Người lớn qua dửng dưng?!
N.V.T
Có thể bạn quan tâm
Ơi tháng năm lại về - Thơ Mai Hữu Phước Người về hưu – Thơ Thanh QuếGiếng Tiên - Truyện ngắn Vũ Trường AnhGiữa mùa nắng vàng - Nguyễn Đức SơnDấu lặng – Thơ Đỗ Như Thuần Pun-ny và chuyến phiêu lưu đến thế giới Con Người – Truyện Huỳnh Phạm Nguyệt Dương.Không chịu lớn – Truyện ngắn Nguyễn Nhật HuyĐoản khúc mưa – Thơ Vũ DyNúi – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngTín ngưỡng của cư dân Đà Nẵng thế kỷ XVIII qua nhật ký của John Barow - Đinh Thị Trang