Mưa – Thơ Đinh Thị Như Thúy
06.09.2017
Mỗi ngày
cố bước càng xa ánh mắt anh
tưởng đã thoát trùng vây
tưởng không còn gì để nhớ
em neo mình vào những cơn mưa
Giọt mưa pha lê gãy
đã xóa đi khoảng rỗng của ngày
kéo mùa xưa về gần gũi
mưa làm đầy khát khao
mưa chảy tràn tưởng tượng
hát trong mưa khóc trong mưa
thỏa thuê nỗi xót đắng
trong mưa
Mỗi ngày
cố không đưa mình vào lối cũ
em vội vã môi son
nói lời khen tặng
tưởng chạm tay vào hạt cỏ lãng quên
Nhưng ký ức như mưa còn yên nguyên trên mắt
chớp mi là gặp
cứ chậm rãi kiên trì lay động
như mưa
run rẩy này không làm sao giấu
Lại muốn yêu hết ngày hạ cháy
lại tràn ngập chiều khu vườn không cỏ dại
những nói cười bất tận
nhìn anh nghe anh
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Chiều nghĩa trang lặng gió - Thơ Phạm Minh Tâm Đóa phù dung - Trần Trình LãmEm từ biển mặn - Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngGiấc mơ đi lạc – Thơ Nguyễn Hoàng SaMột ngày với Đà Nẵng thân yêu! – Thơ Trần Trúc TâmMùa sống - Truyện của Đinh Quỳnh Như và Đinh Anh ThưKhông phải là cuối cùng - Bùi Mỹ HồngMùa thu khác - Thanh QuếTình yêu – Thơ Huy HạnhRong ruổi – Thơ Lê Huy Hạnh