Mẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh Thuận
11.04.2016
Mẹ tôi
Gánh gieo neo nhọc nhằn
Oằn lưng trên ruộng
Dầm bùn vàng suộm móng chân
Mong có hạt cơm ấm bụng…
Mẹ bới trên đồng
Kiếm tìm con ốc con cua
Mót từng lá mồng tơi, ngọn rau…
Vì chồng, vì con
Tháng ba ngày tám tảo tần
Mòn vai gánh cạn gian truân cuộc đời!
Mẹ ru tôi lớn thành người
Rồi lại ru cháu chơi vơi cánh cò
T.A.T
Có thể bạn quan tâm
Ga tình yêu – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoKỷ niệm vùng ven với nhà văn - chiến sĩ Chu Cẩm Phong - Lê Ngọc NamTrường ca: “Ngụ ngôn của người đãng trí” (trích) – Ngô KhaCon ngựa về nhất - Truyện ngắn David Herbert Lawrence (Anh)Ngày của bé - Ngô Liên HươngCủ Nần – Truyện ngắn Lý Thị Minh ChâuKhoảnh khắc với Hoàng thành – Thơ Nguyễn Nhã TiênChiếc lá - Đinh Thị Như ThúyVũ khúc trắng - Thơ Phan HoàngBinh bộ Thượng thư Nguyễn Văn Điển - Vũ Hoài An