Mẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh Thuận
11.04.2016
Mẹ tôi
Gánh gieo neo nhọc nhằn
Oằn lưng trên ruộng
Dầm bùn vàng suộm móng chân
Mong có hạt cơm ấm bụng…
Mẹ bới trên đồng
Kiếm tìm con ốc con cua
Mót từng lá mồng tơi, ngọn rau…
Vì chồng, vì con
Tháng ba ngày tám tảo tần
Mòn vai gánh cạn gian truân cuộc đời!
Mẹ ru tôi lớn thành người
Rồi lại ru cháu chơi vơi cánh cò
T.A.T
Có thể bạn quan tâm
Khoảnh khắc quê nhà – Thơ Ngân VịnhThoáng chiều hồ Tây – Thơ Hải ThanhLời nhắn gởi – Truyện ngắn Trần Trung YênNgười đẹp xứ hữu nhân – Truyện ngắn Phan Đức Nam Ký ức phố - Đặng Phương TrinhLá đơn tình nguyện – Truyện ngắn của Chu Cẩm Phong Trái tim tôi đặt ở Hoàng Sa, Trường Sa - Trần Thị ThắngQuảng Nam hay cãi: Cãi mới tồn tại - Hồ Trung TúMột thời má đỏ - Nguyễn Chu NhạcVề sông thiêng – Thơ Nguyễn Văn Tám