Mẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh Thuận
11.04.2016
Mẹ tôi
Gánh gieo neo nhọc nhằn
Oằn lưng trên ruộng
Dầm bùn vàng suộm móng chân
Mong có hạt cơm ấm bụng…
Mẹ bới trên đồng
Kiếm tìm con ốc con cua
Mót từng lá mồng tơi, ngọn rau…
Vì chồng, vì con
Tháng ba ngày tám tảo tần
Mòn vai gánh cạn gian truân cuộc đời!
Mẹ ru tôi lớn thành người
Rồi lại ru cháu chơi vơi cánh cò
T.A.T
Có thể bạn quan tâm
Chút nồng nàn đã cạn – Thơ Ngân VịnhMột chuyến đi Lào – Ký sự Bùi Văn TiếngSuối tre – Truyện ngắn Thanh QuếÁo vàng mùa thu – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoGiao thoa văn hóa Việt – Chăm nhìn từ đồng dao (同谣) - Võ Văn HòeMột đời lặng lẽ - Nguyễn Hoàng SaMột nơi vô cùng - Lê TuânBản hợp đồng tình yêu quá hạn - Nguyễn Nho Thùy DươngMây tan - Lê Thị DiễmĐâu rồi thời đĩa hát - Tản văn Phạm Thị Hải Dương