Mẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh Thuận
11.04.2016
Mẹ tôi
Gánh gieo neo nhọc nhằn
Oằn lưng trên ruộng
Dầm bùn vàng suộm móng chân
Mong có hạt cơm ấm bụng…
Mẹ bới trên đồng
Kiếm tìm con ốc con cua
Mót từng lá mồng tơi, ngọn rau…
Vì chồng, vì con
Tháng ba ngày tám tảo tần
Mòn vai gánh cạn gian truân cuộc đời!
Mẹ ru tôi lớn thành người
Rồi lại ru cháu chơi vơi cánh cò
T.A.T
Có thể bạn quan tâm
Chong chóng gió – Truyện Đinh Quỳnh AnhThưa đất nghìn năm – Thơ Nguyễn Nhã TiênVề quê - Y NguyênChiều muộn - Ngân VịnhNói chuyện làm người – Thơ Nguyễn Văn TámNăm tháng không quên – Bút ký Nguyễn KiênNàng, hắn và con chuột - Truyện ngắn Sơn TrầnSự dịch chuyển của bầy Linh Thủy – Thơ Đinh Công ThủyPhát triển đội ngũ văn nghệ sĩ trẻ - vấn đề tiếp nối thế hệ - Bùi Văn TiếngKiêng kỵ của ngư dân ven biển Đà Nẵng - Đinh Thị Trang