Mẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh Thuận
11.04.2016
Mẹ tôi
Gánh gieo neo nhọc nhằn
Oằn lưng trên ruộng
Dầm bùn vàng suộm móng chân
Mong có hạt cơm ấm bụng…

Mẹ bới trên đồng
Kiếm tìm con ốc con cua
Mót từng lá mồng tơi, ngọn rau…
Vì chồng, vì con
Tháng ba ngày tám tảo tần
Mòn vai gánh cạn gian truân cuộc đời!
Mẹ ru tôi lớn thành người
Rồi lại ru cháu chơi vơi cánh cò
T.A.T
Có thể bạn quan tâm
Thơ dâng mẹ – Thơ Nguyễn Hoàng SaGửi một người đàn bà xấu số - Thơ Bùi Công MinhTiễn mùa về xa ngái – Đinh Thị Như ThúyNgưng đọng – Thơ Lê Huy HạnhNgười đàn bà không sinh ra ở làng Ngát - Truyện ngắn Lam PhươngMười năm - Thơ Đinh Thị Như ThúyGò Nổi – Thơ Nguyễn Hoàng SaBên đời một ánh vàng mây - Trần Trình LãmBóng một người – Thơ Ngân VịnhTình yêu không tên – Truyện ngắn Nguyễn Nhã Tiên