Giữa trơ trụi - Bùi Công Minh
11.09.2014
...
Cái kiêu hãnh của sự trơ trụi
Không còn gì để mất
Tự do tuyệt đối
Một cành khô đối thoại với bầu trời
...
Cái kiêu hãnh của sự trơ trụi
Không còn gì để mất
Tự do tuyệt đối
Một cành khô đối thoại với bầu trời
...
Những cành khô run rẩy cứ vút lên như thế
Trong đêm đen
Giữa bầu trời.
Cái kiêu hãnh của sự trơ trụi
Không còn gì để mất
Tự do tuyệt đối
Một cành khô đối thoại với bầu trời
Đối thoại với tuyết băng
Cả Mùa Đông dài…
Cái sang trọng của sự trơ trụi
Không trang sức bởi những sắc màu
Không vướng bận bởi những lá hoa quấn quýt
Chỉ có thế thôi. Thực chất
Thậm chí nhựa cây không kịp chuyển lên cành
Ngày ngày tuyết rơi trắng xóa
Những cành khô bỗng trở nên huy hoàng
Trong vũ trụ rực lên màu tinh khiết
Mùa Xuân chếnh choáng sắp sang.
Flushing, ngày đông giá, 12-2013
B.C.M
Có thể bạn quan tâm
Ngỡ Ngàng – Thơ Nguyễn Hoàng SaTrăng bến Giằng – Thơ Nguyễn Văn TámNhững cơn mưa không hẹn trước mùa - Trần Trình LãmNăm tháng không quên – Bút ký Nguyễn KiênThực trạng và những đặc trưng trong sinh hoạt tín ngưỡng, tôn giáo của ngư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch HàTác phẩm đạt giải Cuộc thi truyện ngắn và thơ chủ đề “Người đô thị” Mùa vẫn mùa mưa ngâu – Thơ Đinh Thị Như ThúyNếu có lúc... –Thơ Như Ngọc Biển, nắng, gió và một chàng trai – Truyện ngắn của Trần Thương ThươngDòng chữ xăm trên cánh tay-Truyện ngắn của Khôi Vũ