Gió của đời anh – Thơ Bùi Công Minh
09.08.2016
Cuối cùng không biết nói gì hơn
Anh muốn ví em là gió.
Khi yêu, trái tim anh để ngỏ
Gió mơn man anh những xúc động không cùng.
Có những lúc nghĩ suy phiền muộn
Những cơn gió vỗ về ấm lại lòng anh.
Khi anh ở xa gió bạt ngàn thương nhớ
Thổi qua bao đất rộng sông dài
Gom nỗi cách xa gần lại.
Cuối cùng không nói được gì hơn thế nữa
Anh muốn gọi em là gió của đời anh.
B.C.M
Có thể bạn quan tâm
Tôi về xóm Láng của tôi – Thơ Nguyễn Văn TámTuồng - không chỉ là nghệ thuật sân khấu - Hồ Trung TúThơ Hà Duy Phương Người Láng Giềng Xinh Đẹp – Truyện ngắn Rabindranath Tagore Mẹ và người lính - Lê Huy HạnhNhớ mùa Giáng sinh xưa - Thơ Mai Hữu PhướcThảo Nguyên - Nguyễn Văn ThiệnTháng năm tháng mười – Thơ Nguyễn Nho Thuỳ DươngTản mạn về tiếng Quảng - Bùi Văn TiếngCon trâu cụt sừng - Truyện ngắn của Nguyễn Phúc Liêm