Gió của đời anh – Thơ Bùi Công Minh
09.08.2016
Cuối cùng không biết nói gì hơn
Anh muốn ví em là gió.
Khi yêu, trái tim anh để ngỏ
Gió mơn man anh những xúc động không cùng.
Có những lúc nghĩ suy phiền muộn
Những cơn gió vỗ về ấm lại lòng anh.
Khi anh ở xa gió bạt ngàn thương nhớ
Thổi qua bao đất rộng sông dài
Gom nỗi cách xa gần lại.
Cuối cùng không nói được gì hơn thế nữa
Anh muốn gọi em là gió của đời anh.
B.C.M
Có thể bạn quan tâm
Chiếc ghế - Thơ Thanh QuếNắng gió quê người - Truyện ngắn Cao Duy Sơn Nhói trắng – Thơ Trần TuấnCác cô gái Đài quan sát – Thơ Bùi Công MinhDáng hạ quê xưa - Đào Quang BắcNàng ở cổng trời - Nguyễn Thị Anh ĐàoTản mạn Đà Nẵng Xuân Mậu Tuất - Bùi Văn TiếngGhi ở Cà Mau – Thơ Bùi Công MinhMái nhà tranh - Dương Văn BảyĐêm ấm áp - Truyện ngắn Hồ Việt Khuê