Bến xưa – Thơ Trọng Quyết
10.08.2016
Những dãy nhà cao tầng mới xây
Xé đôi dòng nước biếc
Nơi ấy ngày xưa bố tôi chọn làm bến đậu
Mẹ tôi tong tả sang đò
Con cá mớ rau nhiều khi lỗi chợ
Cho chúng tôi bây giờ.

Ôi cái bến xưa đầy ắp mộng mơ
Là cánh vạc soài mình trên sóng
Con thuyền neo vào trăng bềnh bồng
Mẹ tôi mang câu Kiều ủ qua đêm giá.
Bố tôi vọc đất dưới đầm vạc sâu
Phải vịn vào cây sào bảy thước
Làng làm gốm một thời mở mặt
Kho cá nấu cơm thơm thảo hương nồng
Mẹ tôi lại qua đò đưa gốm sang sông.
Thuyền vẫn đợi cắm sào ngong ngóng
Mặt nước rùng rình ướt át trăng rơi
Con cá tớp mồi say khói thuốc
Con vạc lim rim thưởng ngoạn hương trời.
Ngày bố tôi đi xa con thuyền cũng dạt trôi
Làng gốm nhạt nhòa trong hoài niệm
Tôi ngẩn ngơ dưới bóng những tòa nhà
Không còn tìm đâu thấy bến...
T.Q
Có thể bạn quan tâm
Vô thường – Thơ Nghi ThảoNgười săn côn trùng - Truyện ngắn Tống Ngọc HânHội An - Tôi và Em – Thơ Nguyễn Văn TámNhật ký của xe đạp – Truyện Nguyễn Ngân HàNhặt nắng - Nguyễn Nho Thùy DươngMón quà đắt giá - Truyện ngắn Bùi Đê YênChuyến phiêu lưu của Bella - Nguyễn Thị Tuyết MaiNgõ hoa vàng - Tạp bút Phạm Thị Ngọc ThanhVề Mỹ Sơn, nhớ Kazik* - Thơ Bùi Công MinhMột chuyến đi Đông Bắc Thái Lan - Bùi Văn Tiếng