Tiếng đêm – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương
02.11.2017
Tiếng đêm
rót lạnh lùng vào em
giấc mơ em tan hoang không bến cập
giấc mơ không định hướng
bạc trắng tâm tình
em chẳng thể nào hình dung
anh đã ra đi từ rất lâu
tỉnh giấc một sớm
sự sống vẫn tiếp diễn
nhưng lối em
miệt cỏ gà lặng câm
không gian chật chội ảo giác
thời gian úa lụi
dồn ẩn khóe mắt vết gian nan
và mỗi đêm
buông tiếng thở dài
hồn em hóa sa mạc.
N.N.T.D
Có thể bạn quan tâm
Nỗi nhớ - Thơ Nguyễn Văn TámNgười may áo cưới - Văn TuấnLời ru về giọt sương – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngChiêm bao gặp Kiều - Nguyễn Nho khiêmTín ngưỡng thờ Ông Mốc ở Đà Nẵng - Đinh Thị TrangMưa gió cuộc đời... - Truyện ngắn PHAN NGỌC DIỄM HÂNNgôi nhà xinh đẹp – Truyện Nguyễn Thanh TuấnNói với một người anh - Thơ Thanh QuếĐêm miết nhoài ngọn cỏ ngoại ô – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoNghe em giảng Kiều – Thơ Nguyễn Xuân Ruộng