Thơ và Tôi – thơ Nguyễn Văn Tám
21.12.2016
Thơ đến với tôi như cuộc chơi
Đói ăn
Khát uống
Mỏi thì dừng…
Tôi ngồi đây, lòng ở bốn phương
Viết như chưa từng viết
Viết ra không biết để làm gì
Chăm chỉ, như con tằm
Viết vui buồn và chứng kiến
Tất cả thấm qua tôi, lọc thành thơ
Không có thơ tôi thành kẻ khô khan, cộc cằn, tẻ nhạt
Thơ chắp cánh tôi bay lên và chính thơ vắt tôi kiệt sức
Thơ hay không tuổi
Lủi thủi theo tôi suốt một đời
Tro khói cũng bật lên tiếng nói khát khao
Nỗi niềm chôn sâu, thơ sẽ nói hết
Thơ như men cất ủ lâu ngày thành rượu tinh khiết
Tôi đang say.
N.V.T
Có thể bạn quan tâm
Biển trắng - Nguyễn Văn TámTản mạn về những buổi học cuối cùng - Bùi Văn TiếngNhững giọt nước mắt - Phạm Thị Thảo Nhi “Chất Quảng” – dấu ấn riêng trong ngôn từ nghệ thuật của Nguyễn Văn Xuân - Trương Thanh ThủyTiếng vó ngựa – Hoàng DuySắc Sen cuối hạ - Tản văn Lam HạBên mộ mẹ - Thơ Nguyễn Hoàng SaTiếng rừng – Truyện Phạm Nguyễn Ca DaoNhững giấc mơ nối liền - Truyện ngắn Lê Thị Thúy ÁiKhúc tháng Chạp - Trần Thiên Thị