Thì thầm cao nguyên – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
10.11.2016
Nở muộn
Nhánh Quỳ vàng phố núi
hoang hoải nắng cuối mùa
thảo nguyên lao xao gió
phố thức
tôi giật mình
một tiếng chim vành khuyên
xé màn đêm tĩnh lặng

Dã quỳ ơi
Khoe sắc gì mà vàng đến cháy
cao nguyên chừng như không mùa
hơi thở gấp từ phía đại ngàn thức giấc
những mầm cây.
tôi tìm tôi trên phố đông người
chợt nhói tim vì mùa đã sang thu mà người còn ở lại
Dã quỳ ơi!
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Ừ thì em cứ xa - Thơ Ngân VịnhDễ gì – Thơ Thanh TâmCẩm Lệ - Thơ Lê Anh Dũng Thơ tình – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngNghề câu của ngư dân Đà Nẵng - Ngọc GiaoNgựa giả, ngựa thật - Mai Hữu PhướcNguồn cảm hứng bất tận trong sáng tác văn học nghệ thuật Việt Nam - Phương MaiTổng quan về việc đặt tên đường phố ở Tourane/Đà Nẵng từ năm 1902 đến năm 1996 - Bùi Văn TiếngNhà thơ – Thơ Phạm Đương Chuyện anh tôi - Truyện ngắn Trần Nguyên Hậu