Thì thầm cao nguyên – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
10.11.2016
Nở muộn
Nhánh Quỳ vàng phố núi
hoang hoải nắng cuối mùa
thảo nguyên lao xao gió
phố thức
tôi giật mình
một tiếng chim vành khuyên
xé màn đêm tĩnh lặng
Dã quỳ ơi
Khoe sắc gì mà vàng đến cháy
cao nguyên chừng như không mùa
hơi thở gấp từ phía đại ngàn thức giấc
những mầm cây.
tôi tìm tôi trên phố đông người
chợt nhói tim vì mùa đã sang thu mà người còn ở lại
Dã quỳ ơi!
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Virus chiến tranh, sex và những cái chết đa chiều - Hoàng Thụy AnhTrước bức tranh đồng chiều - Nguyễn Nho KhiêmNhà thơ già – Thơ Thanh QuếVết xước trên cát - Truyện ngắn Nguyễn Bá HòaBóng tối/máu/ ánh sáng (elegy to..) - Thơ Trần Phương KỳMai Bá Ấn - Con sông Trầu lờ lợ nước chè hai...Sinh nh@t – thơ Nguyễn Trung Bình*Biển thanh xuân - Trương Điện Thắng Chạm - Thi NhungAnh về - Thơ Lê Huy Hạnh