Thì thầm cao nguyên – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
10.11.2016
Nở muộn
Nhánh Quỳ vàng phố núi
hoang hoải nắng cuối mùa
thảo nguyên lao xao gió
phố thức
tôi giật mình
một tiếng chim vành khuyên
xé màn đêm tĩnh lặng
Dã quỳ ơi
Khoe sắc gì mà vàng đến cháy
cao nguyên chừng như không mùa
hơi thở gấp từ phía đại ngàn thức giấc
những mầm cây.
tôi tìm tôi trên phố đông người
chợt nhói tim vì mùa đã sang thu mà người còn ở lại
Dã quỳ ơi!
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Lời nhắn gửi từ biển - Bùi Công MinhCầu quay miền nhớ - Truyện Đinh Quỳnh NhưNhớ Hịch Tướng Sĩ - Lê Anh Dũng Trương Đồ Nhục – Sáng tạo nghệ thuật của Nguyễn Hiển Dĩnh từ một truyện cổ dân gian (1) - Bùi Văn Tiếng Tín ngưỡng thờ Bạch Mã Thái Giám của cư dân Ngũ Hành Sơn - Huỳnh Thạch HàChờ một người xa – Thơ Hồ Anh TuấnTrò chơi ngày Tết của người dân xứ Quảng - Huỳnh Thạch HàTạm biệt Huế - Thơ Thu BồnSự vận động của văn xuôi Việt Nam về đề tài đô thị - Bùi Như Hải Sáng mùng một uống trà với bạn - Phan Đình Minh