Thì thầm cao nguyên – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
10.11.2016
Nở muộn
Nhánh Quỳ vàng phố núi
hoang hoải nắng cuối mùa
thảo nguyên lao xao gió
phố thức
tôi giật mình
một tiếng chim vành khuyên
xé màn đêm tĩnh lặng
Dã quỳ ơi
Khoe sắc gì mà vàng đến cháy
cao nguyên chừng như không mùa
hơi thở gấp từ phía đại ngàn thức giấc
những mầm cây.
tôi tìm tôi trên phố đông người
chợt nhói tim vì mùa đã sang thu mà người còn ở lại
Dã quỳ ơi!
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Giao thoa văn hóa Việt – Chăm nhìn từ đồng dao (同谣) - Võ Văn HòeViết ngày con trở thành thiếu nữ - Thơ Phạm Thúy NgaThổn thức mùa xuân – Thơ Bùi Mỹ HồngÁnh trăng – Thơ Nguyễn Minh HùngTôi vấp chân vào gió - Thơ Ngân VịnhCó một dòng sông chảy ngược - Truyện ngắn Thu LoanTín ngưỡng thờ cúng cá Ông ở làng Nam Ô - Huỳnh Thạch HàTổ quốc tôi ba nghìn cây số biển - Nguyễn Ngọc PhúThành Điện Hải - Vũ Hoài AnTạm biệt Huế - Thơ Thu Bồn