Thì thầm cao nguyên – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
10.11.2016
Nở muộn
Nhánh Quỳ vàng phố núi
hoang hoải nắng cuối mùa
thảo nguyên lao xao gió
phố thức
tôi giật mình
một tiếng chim vành khuyên
xé màn đêm tĩnh lặng

Dã quỳ ơi
Khoe sắc gì mà vàng đến cháy
cao nguyên chừng như không mùa
hơi thở gấp từ phía đại ngàn thức giấc
những mầm cây.
tôi tìm tôi trên phố đông người
chợt nhói tim vì mùa đã sang thu mà người còn ở lại
Dã quỳ ơi!
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Mùa thu lá đổ nước chìm – Thơ Bùi Mỹ HồngThanh minh - Thơ Nguyễn Nhã TiênCó lẽ…- Thơ của Lê Huy HạnhNhà ở của ngư dân ven biển Đà Nẵng xưa - Ngoc GiaoNhớ dáng cha ngồi – Tản văn Nguyễn Ngọc Lợi Cơn nóng – Thơ Ngân VịnhKhói trắng - Lê QuânMật ngôn giữa vòm xanh- Tản văn Nguyễn Nhã TiênChiếc lá hình giọt lệ - Truyện ngắn Quế HươngTruyện đồng thoại Võ Quảng - Triết lý hồn nhiên mà sâu xa