Ru cổ tích – Thơ Nguyễn Hoàng Sa
04.10.2017
Vườn xưa. Giấc ngủ chập chờn
Chợt con dế gọi run chòm cỏ non
Thời gian
xàn xạt hao mòn
Ngược xuôi mỏi bước
chân con lại về
Biết mình có lỗi với quê
Nợ lời ru
thưở nôi tre dỗ dành
Nợ thâm sâu nghĩa sinh thành
rộng dài biển thẳm
cao xanh non ngàn
Biết không trả nổi ơn làng
Đành như chiếc lá lang thang nhớ mùa
Đồi chiều
tím biếc hoa mua
Tìm mình
lạc dấu miền xưa dại khờ
Thương làng tiếc níu bơ vơ
Ôm bờ cổ tích ầu ơ ru mình…
N.H.S
Có thể bạn quan tâm
Những hình dung – Thơ Nguyễn Lê Thu AnPháo hoa sông Hàn thăng hoa – Thơ Lê Anh DũngCon Rắn - Truyện ngắn Sơn NamChú chó sầu muộn (Đọc Chó hoang - Bùi Tự Lực)Tự khúc tháng Ba – Thơ Ngô Liên HươngCái phi thời gian và thời gian như phi trong “Trúng số độc đắc” - Bùi Văn TiếngEm - Truyện ngắn của Lê ĐìnhVai trò của sông Cổ Cò với thương cảng Đà Nẵng - Hội An trong lịch sử - Vũ Hoài AnÔng lão, tôi và đứa trẻ - Tuyết DiệuPhiêu diêu Đêm thần thoại – Thơ Nguyễn Ngọc Hà